Cuộc Ðời Ðức Phật
132
đây. ' Cá nói: "Ðược thế thì hay quá!' Và để thực hiện cuộc hành
trình sang hồ sen, chúng chọn một cậu cá lớn tuổi, dù mờ mắt nhưng
được coi là khôn ngoan hơn cả. Cò mang cá đến hồ, thả cá xuống
nước, và để cho cá tha hồ bơi lộị Cá già khoái lắm, khi về gặp lại
bạn bè, cá hết lời ca ngợi cò.
Bọn cá giờ đây hoàn toàn tin tưởng và dâng cả mạng sống cho cò.
Chúng nói: "Xin bác cứu chúng cháu, xin đưa chúng cháu đến hồ
sen'. "Chiều ý các cậú cò nói. Thế là cò liền dùng mỏ gắp lại cậu cá
già mờ mắt; lần này thay vì mang cá đến hồ, cò lại thả cá trên mặt
đất và dùng mỏ xé xác nó ra; sau đó cò ăn hết thịt cá, bỏ lai bộ
xương tại một gốc cây, gốc cây mà ta là mộc thần trên đó. Làm xong
công việc, cò trở lại hồ nhỏ nói: "Bây giờ cậu nào sẽ đi với tả' Bọn
cá nóng lòng muốn thấy căn nhà mới, và thế là cò ta tha hồ chọn cá
ngon miệng. Sau đó, từng con từng con cò xơi sạch hồ cá, chỉ còn lại
tôm càng. Tôm càng đã bày tỏ thái độ không tin cò, giờ đây tôm tự
nhủ: "Ta không tin là các bạn cá có thể sống được ở hồ sen đó. Ta e
rằng cò đã lợi dụng lòng tin của cá. Nhưng, điều may mắn cho ta là
ta sẽ giã biệt khu hồ khốn khổ này để đến một khu hồ khác rộng rãi
hơn, thoải mái hơn. Cò phải chở ta, nhưng ta không được liều lĩnh.
Nếu cò lừa đảo kẻ khác thì ta phải trả thù cho chúng' Cò đến gần
tôm nói: "Nào, đến lượt cậụ' Tôm nói: "Bác sẽ chở cháu bằng cách
nàỏ' "Trong miệng bác, như các cậu khác.' Cò đáp. Tôm nói:
"Không, không; vỏ cháu trơn lắm; cháu rất có thể tuột khỏi miệng
bác. Tốt hơn hết là cháu bám chặt chân cháu vào cổ bác; cháu sẽ
cẩn thận, không làm đau bác đâụ' Cò chấp thuận.
Cò đáp xuống một gốc cây. Tôm hỏi: "Bác định làm gì thế? Chúng
ta mới đi được nửa đường. Bác mệt rồi sao? Khoảng cách giữa hai
hồ đâu có rộng lắm!' Cò lúng túng không đáp được. Hơn nữa, tôm
bắt đầu siết chặt cổ cò và gằn giọng nói: "Thứ gì đây! Ðống xương
cá tại gốc cây này là bằng chứng hiển nhiên lòng da. phản phúc của