Cuộc Ðời Ðức Phật
188
Nàng đau khổ lắm. Nàng luôn luôn bày tỏ lòng thương yêu chân
thành của nàng với chồng, nhưng vô ích; hắn ra mặt gớm guốc
khinh bỉ nàng. Hắn không bao giờ nhìn nàng. Hắn không bao giờ
động đến nàng nửa lời. Vi-ru-ba cảm thấy cô đơn lạc lõng.
Một hôm, Găng-ga được một số bạn bè mời dự tiệc. Hắn được báo
là: "Ai đến mà không đưa vợ theo đều sẽ bị phạt 500 nén vàng."
Găng-ga quyết định tham dự; bữa tiệc sẽ làm dịu bớt phần nào cuộc
sống tẻ nhạt buồn chán của hắn. Nhưng hắn không muốn trình diện
Vi-ru-Ba với bạn bè; hắn sợ bị chế nhạọ Hắn nghĩ: "Thà trả 500 nén
vàng còn hơn là chúng chế riễu tạ"
Ngày hôm đó, Vi-ru-ba âu sầu hơn thường lệ. Nàng khóc, nàng biết
chồng nàng đã đi đâu. Nàng tự nhủ:
"Tốt đẹp gì một cuộc sống ê chề như tả Ta chưa bao giờ có được
một niềm an ủi. Chồng ta ruồng rẫy ta. Ta nào có than phiền gì
được chàng; ta xấu xí mà, ai ai cũng bảo ta xấu xí mà! Ta chả mang
được niềm an vui gì đến cho ai. Ồ, ta tự hận lắm! chết còn sướng
hơn là sống như thế này; chết được ngọt ngào hơn. Ta sẽ tự vận. "
Nàng lấy một sợi dây và tự treo cổ.
Ngay lúc đó, tại Kỳ-viên, Ðức Thế Tôn thắc mắc: "Trong thành Tỳ-
xá-li hôm nay có ai đau khổ thế? Ta có thể cứu khổ cho ai? Ta có
thể giúp một tay cho kẻ nào bất hạnh?"
Nhờ oai lực nhiệm màu của Ngài, Ngài biết Vi-ru-ba đang đau khổ.
Ngài đến nhà Găng-ga và vào nhà. Vi-ru-ba còn sống. Ðức Thế Tôn
mở sợi dây mà nàng đã tự buộc chặt vào cổ. Nàng thở mạnh và nhìn
quanh. Nhận ra Ðức Thế Tôn, nàng gieo mình đảnh lễ dưới chân