Cuộc Ðời Ðức Phật
192
con tin các thầy; hãy đến đây, hãy đứng về phía các thầy. Cô nào
hàng phục được người chinh phục, cô ấy sẽ được vô vàn hãnh diện;
cô ấy sẽ được vang danh trong giới nữ nhi, cô ấy sẽ được cả thế giới
lên tiếng ca ngợi."
Chiến-già bị lời lẽ đường mật của bọn ẩn sĩ lôi cuống. Nàng tin chắc
là mai đây Ðức Phật sẽ bị ô nhục, tên tuổi của Ngài sẽ bị nguyền rủa
khắp mặt địa cầu.
Bấy giờ, ngày ngày nàng đến Kỳ viên, mỗi khi thấy tín đồ nghe Ðức
Thế Tôn thuyết pháp sắp ra về, nàng diện một bộ đồ màu hồng rực
rỡ, hai tay ôm một bó hoa. Và nếu có ai tình cờ hỏi nàng: "Cô đi đâu
đó!" nàng đáp: "Việc gì đến người mà người hỏỉ" Khi đến Kỳ viên,
nàng chờ tới lúc vắng vẻ, chỉ còn một mình nàng; rồi thay vì vào trú
xứ của Phật, nàng lại thẳng đến nơi cư ngụ của bọn ẩn sĩ gian ác.
Nàng ngủ đêm tại đó, nhưng tảng sáng là nàng quay lại cổng Kỳ
viên, đến khi gặp mặt tín đồ dậy sớm đi lễ Phật cúng dường thì nàng
mới đủng đỉnh ra về. Và có ai hỏi: "Cô đi đâu về sớm thế?" nàng
đáp: "Việc gì đến người mà người hỏỉ"
Cuối tháng, nàng đổi cách trả lời. Chiều đến, nàng nói: "Tôi đến
Kỳ-viên, nơi Ðức Thế Tôn đang chờ tôi". Sáng ra, nàng nói: "Tôi
vừa từ Kỳ-viên về, nơi tôi đã ngủ đêm với Ðức Thế Tôn". Thế là một
số người khờ khạo, nhẹ da. tin nàng, nghi ngờ Ðức Thế Tôn bất tịnh.
Sáu tháng sau, nàng lấy một khổ vải quấn quanh bụng. Người ta
nghĩ: "Nàng có thai". Và bọn người nông cạn đần độn kia khăng
khăng cho rằng đạo hạnh của Ðức Thế Tôn chỉ là sự giả vờ.
Chín tháng trôi qua, nàng nịt một trái banh gỗ ngay trước bụng,
nàng đi đứng ra vẻ uể oải nặng nề. Cuối cùng, một hôm nọ, nàng
vào thẳng giảng đường Ðức Thế Tôn đang thuyết pháp. Nàng bạo