Cuộc Ðời Ðức Phật
209
Ð
Ð
Ề
Ề
-
-
B
B
À
À
-
-
Ð
Ð
Ạ
Ạ
T
T
-
-
Ð
Ð
A
A
B
B
Ị
Ị
T
T
R
R
Ụ
Ụ
C
C
X
X
U
U
Ấ
Ấ
T
T
K
K
H
H
Ỏ
Ỏ
I
I
G
G
I
I
Á
Á
O
O
H
H
Ộ
Ộ
I
I
Sa môn Ðề-bà-đạt-đa là người tính khí rất kiêu mạn. Y không chịu ai
chi phối. Y có tham vọng thay thế Phật, nhưng y biết các sa môn
không ai muốn theo y nổi loạn. Vì thế, y cần đến sự hậu thuẫn của
vua chúa hay hoàng tử.
Một hôm, y tự bảo lòng: "Quốc vương Tần-bà-sa-la già rồi; hoàng
tử A-xà-thế trẻ trung, dũng cảm, hằng mong thay cha lên ngôi. Ta có
thể khuyên hoàng tử chiếm lấy ưu thế, và rồi chàng có thể đến giúp
ta thống lãnh giáo hội."
Y đến gặp A-xà-thế. Y tâng bốc chàng đủ điều; y ca ngợi chàng nào
là khỏe mạnh, can trường, hào hoa phong nhã!...
Y nói: "Ồ, nếu hoàng tử là vua, ánh vinh quang rực rỡ sẽ đến cho
Vương-xá này biết bao! Hoàng tử sẽ chinh phục các nước lân cận;
tất cả vua chúa trên thế giới sẽ thần phục ngài: ngài sẽ là đương kim
hoàng đế, ngài sẽ được tôn thờ như một thiên thần."
Bằng lời lẽ đường mật, Ðề-bà-đạt-đa đã chiếm trọn lòng tin yêu của
A-xà-thế. Y nhận được nhiều bảo vật và lên mặt kênh kiệu hẳn ra.
Mục-kiền-liên thấy Ðề-bà-đạt-đa thường lui tới với hoàng tử. Thầy
quyết định báo cho Ðức Thế Tôn biết.
Tôn giả thưa: "Bạch Ðức Thế Tôn, Ðề-bà-đạt-đa rất thân thiện với
hoàng tử A-xà-thế".