CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 135

127

Tận Hiếu & Xuất Gia: Chương 3

chuyện gì thiếu lương tâm, mà giờ đây bị cảnh cùng khốn phải
đến từng nhà xin ăn, vậy chắc là do đời trước con đã keo kiệt,
bủn xỉn, không biết bố thí. Ngài có biện pháp nào cứu vãn
cho đời sau này của con không?” Hòa Thượng đáp: “Quân tử
học cách tạo mạng, chỉ cần ông bắt đầu từ đây, nỗ lực làm
việc thiện, quảng tích âm đức; tức ông có thể tự tạo cho mình
một vận mạng mới, vậy thì có phúc nào mà cầu không được?
Ngày xưa có vị Chu Kỳ, cũng là ăn mày, nhưng từ lúc ông ta
hiểu rõ đạo lý nhân quả báo ứng, rồi nỗ lực tích lũy công đức,
tu tạo cầu Song Thiện, mà đời sau ông đầu thai trong nhà Đế
Vương, thọ hưởng tôn vinh phú quý ở ngôi vị Thái Tử. Đây
chẳng phải là đã tự cứu vãn vận mạng của mình hay sao?” Kỷ
Đại Phúc nghe xong rất đỗi vui mừng, phát nguyện từ đây sẽ
tích thiện tu đức và thỉnh cầu quy y Tam Bảo.

Từ đó về sau, lúc đi xin ăn, miệng ông niệm “Nam Mô A Di

Đà Phật” không gián đoạn. Khi xin được tiền, gạo, ông đem
tế bần giúp người và qua nhiều năm tháng ông đều làm thiện
như vậy không tiếc sức lực. Vào mùa Đông năm Dân Quốc thứ
29 (1940) , ông biết trước ngày vãng sanh mà an tường qua
đời trong tiếng niệm Phật.

42. Giáo hóa một bà hung tợn

T

rong thôn Hòa Thượng, có một bà tên Viên Mộ Hàng,
nổi tiếng ngang ngược hung hăn. Bà không những bất

kính chồng, lại còn đánh mắng cha mẹ chồng, bất hòa với
chị em dâu và còn hung dữ với hàng xóm láng giềng. Trừ các
việc này ra, bình thường bà ta bất kính quỷ thần, lại còn có ác
ý hủy báng, càng không nói tới đạo lý nhân quả. Nói chung,
chuyện tốt thì bà không duyên, nhưng chuyện xấu thì đều có
phần. Người trong làng đều coi bà như là “Mụ Cọp Cái.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.