CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 163

155

Du Hóa & Ở Chùa: Chương 4!

Vị Hòa Thượng này là Vương Hiếu Tử đã thủ hiếu 6 năm nơi
chốn băng tuyết. Khi thủ hiếu viên mãn, mọi người trong 48
thôn xóm hợp lại cùng nhau xây chùa cho Ngài, chùa tên là
Tam Duyên. Vì sao gọi là chùa Tam Duyên? Vì có ba Thầy tu
sửa chùa này: Đại sư huynh là Vương Hiếu Tử, Nhị sư huynh
là Mạnh Lão tu hành tức Thường Trí Đại Sư (Sư Phụ của Hòa
Thượng), còn Tam sư huynh tên gì tôi quên rồi.

Chùa có bốn, năm mươi tăng chúng. Có khi có mười mấy

người, có khi có ba, bốn mươi người. Lúc tôi mới đến chùa,
không ai biết gì về tôi, còn Hòa Thượng phương trượng trụ trì
có lẽ đã đi hóa duyên, không có ở chùa. Họ thấy tôi chẳng qua
là một người nhà nghèo. Tôi sanh ra với bộ dạng vốn cơ hàn,
tuy nghèo nhưng tôi không tham, một khi có được cái gì tôi
đều vui lòng thí xả cho người khác và tôi âm thầm xả thí, chớ
không muốn cho người khác biết. Khi tới chùa tôi nói: “Tôi
biết Hòa Thượng phương trượng,” nên mọi người rất vui mừng
đón tiếp tôi. Sau khi xuất gia, tôi làm gì? Tu khổ hạnh, tôi tu
khổ hạnh không giống như các vị là đánh máy, tụng kinh hay
làm việc gì khác. Chùa Tam duyên là một ngôi chùa rất lớn ở
thôn quê, đến quét sân chùa cũng mất cả giờ đồng hồ.

Tư tưởng của tôi với mọi người xung quanh không giống

nhau, ngay cả cách xử sự các việc cũng không giống nhau,
không giống ra sao? Thông thường mọi người chỉ thích làm
những gì có lợi ích cho bản thân, tôi thì không muốn lợi ích gì,
nếu là việc có ích cho chúng sinh, dù chết tôi cũng không từ
chối. Còn những việc tôi làm, đa số mọi người không biết, tôi
cũng chẳng cần cho mọi người biết tôi làm gì. Những việc tôi
làm đều là việc mọi người không thích làm. Ví dụ lúc làm Sa
Di tôi chuyên lãnh việc rửa nhà cầu, đổ ống nhổ, quét chùa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.