CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 218

Cuộc Đời Hòa Thượng Tuyên Hóa

210

nhưng sao không ghé vào nhà mình, chỉ sợ bịnh của con sẽ tái
phát thôi!” Cha của chú nói: “Có tái phát cũng không cần lo,
qua vài ngày sau là khỏi hà! Con đừng có sợ.” Đó là ngày 23
tháng 11.

Đến ngày 26, Vương Thân thật bị bịnh nặng, cha của chú

không thể không đến chùa tìm tôi. Ông muốn đem con ông
đến chùa xuất gia, nhưng tôi không có ở đó nên ông đành phải
quay về nhà. Có điều kỳ lạ là linh hồn của Vương Thân đã theo
cha chú đến chùa. Cho nên, Hòa Thượng phương trượng ở đâu,
người nào ở phòng nào trong chùa chú đều biết hết. Đợi khi
cha chú về đến nhà, chú nói với cha chú rằng: “Con mới theo
cha đi chùa nè! Rồi ra sao, ra sao… ” Cha chú nói: “Tại sao cha
không thấy con?” Chú nói: “Cha không thấy con, nhưng con
thấy cha! Con đi theo phía sau cha đó.”

Sáng sớm ngày 27, Vương Thân ngồi kiết già ở nhà. Trong

nhà không có đèn điện, chú nói với cha chú: “Cha ơi! Cha đốt
đèn lên xem giúp, coi con ngồi có ngay thẳng không?” Cha
chú đốt đèn thì thấy chú ngồi kiết già mà qua đời ở nơi đó rồi.
Dù cho cha mẹ chú khóc thảm thiết cách mấy đi nữa chú cũng
không sống lại nữa. Sau đó cha chú nói với tôi: “Nếu sớm biết
là vậy, thì chúng con đã cho nó xuất gia rồi!” Nhằm đúng ngày
tôi lại đến thôn đó, cha mẹ chú khóc lóc với tôi, hỏi tôi còn
có cách gì cứu sống lại con họ không? Tôi nói: “Phương pháp
này không phải là của tôi, mà là của tự ông bà thôi, tôi nói cho
ông bà biết, nhưng ông bà không dùng, vậy tôi cũng không còn
cách nào hơn?

Tại sao tôi bảo Vương Thân xuất gia? Vì chú có tướng mạo

của người tu sĩ. Tai lớn lớn, mũi bự bự, tướng mạo rất viên
mãn; hơn nữa kiếp trước chú là một Hòa Thượng, có thể nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.