CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 217

209

Du Hóa & Ở Chùa: Chương 4!

“Tôi không có năng lực này!” Tôi bèn hỏi ông ta: “Tại sao ông
quỳ ở trước cửa nhà, không cho chúng tôi đi vào nhà vậy?”
Ông nói: “Con nghe nói ở Đại Bá có đứa nhỏ bị bịnh sắp chết,
mà các Thầy giúp nó được lành bịnh, con nghĩ các Ngài nhất
định có cách trị bịnh cho con của con!” Tôi nói: “Vậy ông hãy
đem con ông đến cho tôi coi ra sao!”

Đứa bé họ Vương, tên trong là Thân. Lúc đó nó được 11

tuổi, bị bịnh đau bụng, nhức đầu rất lâu cũng trị không lành.
Lúc chú bé tới gặp tôi, tôi nói với chú rằng: “Con hãy mau xuất
gia mau làm tu sĩ, thì sẽ hết bịnh liền!”- bởi chú bé có tướng
mạo của thầy tu. Tôi hỏi cha mẹ nó: “Nếu ông bà cam tâm xả
cho nó xuất gia làm tu sĩ, tôi có thể bảo cho nó hết bịnh, còn
không nỡ cho nó xuất gia thì tôi không có cách gì hơn!” Cha
mẹ chú bé nói: “Xả được, Xả được! Nó hết bịnh, chúng con sẽ
dẫn nó đến chùa Tam Duyên xuất gia!” Tôi nói: “Vậy thì tốt!
Bắt đầu từ ngày nay trở đi, nó sẽ lành bịnh, không còn bịnh nữa
đâu!” Nói vừa xong, quả nhiên Vương Thân cũng hết bịnh.

Một tháng sau, tôi đến nhà chú ta, nói: “Con phải xuất gia

đó!” Cha mẹ chú nói: “Đợi một chút, chừng hai tháng nữa khi
bịnh nó thật hết hẳn, chúng con sẽ cho nó xuất gia ngay!” Hai
tháng sau, tôi lại tới nhà chú bảo chú xuất gia, cha mẹ chú lại
nói hãy đợi thêm chút nữa. Tôi nói: “Sau này bịnh nó có tái
phát thì tôi không có cách gì để trị nữa đó!” Rồi ba tháng sau,
tôi lại đến thôn đó, nhưng tôi không đến nhà chú ta. Tại sao
không đến? Bởi tôi đã đến hai lần, họ đều nói là muốn đợi một
chút nữa, nên tôi nay chỉ đi ngang qua cửa mà không ghé vào.

Chú Vương Thân dù ở trong nhà, nhưng biết được tôi sẽ

đi ngang qua thôn của chú, nên nói với cha mẹ chú: “Không
xong rồi! Con thấy Sư Phụ của con hôm nay đi ngang qua đây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.