CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 215

207

Du Hóa & Ở Chùa: Chương 4!

Vì lòng thương con nên bà ta làm y theo lời tôi dạy, nhưng

con bà vẫn hấp hối gần chết, không có chuyển biến gì. Bà ta
hớt hơ hớt hải chạy đến gặp tôi. Tôi nói: “Bà bồng đứa nhỏ
tới cho tôi xem nào!” Đó là một đứa bé trai khoảng 3, 4 tuổi,
mắt nhắm nghiền, miệng hả ra. Tôi vỗ lên đầu nó ba cái, nói:
“Được rồi!” thì lập tức đứa nhỏ hết bịnh, rồi nó mở mắt nhìn
dáo dác, không đầy vài phút sau là rời khỏi tay mẹ nó, chạy đi
chơi. Vì vậy mà cả nhà ông Trưởng khu Lưu đều quy y và phát
tâm đem xe đến chở vật liệu. Cả thôn trang nhỏ này vốn chỉ có
13 cỗ xe, thế mà sáng sớm ngày hôm sau, đã có 12 cỗ xe lục
đục kéo đến chùa rồi.

Đến chiều, khi họ quay về nhà thì có một cỗ xe bị tai nạn,

chân con lừa bị thương. Người chủ xe này cảm thấy kỳ quái,
tâm nghĩ: “Làm chuyện cho chùa, đáng lẽ phải có công đức,
trái lại sao còn bị tai nạn?” Ông ta nghĩ mãi không ra, chạy
đến hỏi tôi: “Ông Thầy! Đây là nguyên cớ gì vậy?” Tôi nói với
ông: “Ông chớ có nóng nảy! Tuy con lừa của ông bị thương,
nhưng không lâu sẽ khỏi, nó đã cứu mạng cho người nhà của
ông rồi đó!” Nghe nói như vậy, ông rất cảm động và quyết định
ngày hôm sau lại đến chở vật liệu cho chùa. Sau khi phát sanh
chuyện này, chúng tôi đến bất cứ thôn trang nào mượn xe chở
vật liệu, họ đều vui vẻ, thậm chí còn tranh tới giúp trước, vì họ
biết là làm công quả cho chùa sẽ được vô lượng công đức.

Ghi chú: Bạch Ngọc Đường (anh ba của Hòa Thượng) kể:

Lúc Sư Phụ xuất gia ở Harbin, tôi có đến chùa Tam Duyên

hai lần. Lần đầu ở chùa hơn 20 ngày. Lần thứ hai lưu lại chùa
hơn 3 tháng, cũng nhằm lúc chùa Tam Duyên chuẩn bị vật liệu
cất lầu chánh điện và phòng xá ở phía Đông. Hơn mười ngày
Thầy An Từ làm Phật sự ở ngoài và nay trở về với hai mươi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.