CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 228

Cuộc Đời Hòa Thượng Tuyên Hóa

220

cho tôi vào nhà, vào trong tôi ngồi trên kháng đó, nhưng cũng
không có ai để ý đến tôi.

Qua khoảng 5 phút sau, chú ta mới về đến nhà. Thấy tôi,

chú ta kinh ngạc hỏi: “Sao Thầy lại tới trước con thế? Thầy đi
xe gì tới vậy?” Tôi nói: “Tôi chạy bộ tới đó!” “Thầy chạy sao
mà nhanh vậy?” Tôi nói: “Chú đi đường lớn, tôi đi đường nhỏ,
dĩ nhiên là đi mau hơn chú rồi!” Chú lập tức gọi cả nhà tới cúi
đầu đảnh lễ tôi. Lúc đó tôi không mang giày, cũng không mang
vớ, họ đều cảm thấy tôi rất đặc biệt. Tôi lấy giấy vàng ra viết
một trang sớ cho Diêm Vương. Sớ nói rằng: “Tôi là ai, hiện tại
tôi tên gì gì tại nhà của người họ gì gì, nhà số mấy mấy. Bởi
vì mẹ của chú ta bị bịnh, nên chú tới chùa muốn chặt tay mình
cúng Phật. Tôi nay thỉnh Diêm Vương đặc biệt khai ân, nhất
định phải thả cho người này trở về; nếu không thả cho về, tôi
sẽ không khách sáo với Ngài đâu!” Cả nhà của chú rất thành
tâm quỳ dưới đất, đợi tôi đem đốt tờ sớ đó rồi, mọi người mới
đi ngủ nghỉ. Còn người bịnh này thì vẫn bất tỉnh nhân sự.

Sáng sớm ngày thứ hai, người bịnh đã 7, 8 ngày không ăn,

không uống, không nói chuyện, cũng không mở mắt, bỗng tự
mình ngồi dậy trên kháng, gọi:

-Cát Tử! Cát Tử!” Cát Tử là tên trong của Cao Đức Phúc.

Bà nói: Con đem chút cháo tới cho mẹ đi, mẹ muốn uống nước
cháo, mẹ thấy khát nước không chịu nổi!” Cao Đức Phúc nghe
mẹ nói chuyện được, chú vui mừng vô kể xiết, mau chạy đến
trước mặt bà, nói: “Mẹ ơi, mẹ mạnh rồi hả?” Mẹ chú nói: “Qua
nhiều ngày như vậy, mẹ không biết tự mình đã chạy đi đến chỗ
nào nữa? Rồi mẹ tới chỗ không có mặt trời, cũng không có mặt
trăng, cũng không có ánh lửa, mọi nơi đều tối đen âm u, chẳng
thấy được gì, muốn về nhà, cũng không biết nhà ở đâu, trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.