CUỘC ĐỜI VÀ ĐẠO NGHIỆP HÒA THƯỢNG TUYÊN HÓA - Trang 229

221

Du Hóa & Ở Chùa: Chương 4!

mắt thì hoang mang, mơ mơ màng màng.

Cao Đức Phúc hỏi: “Vậy thì làm sao mẹ mới hết bịnh được?”

Bà nói: “Chiều hôm qua, mẹ gặp được một người xuất gia,
thầy mặc đồ rách nát rồi ổng dẫn mẹ về nhà đó! Con sau này có
gặp vị thầy nghèo đó, bất luận ra sao đi nữa, con cũng nên cho
thầy ấy một chút tiền, kết chút duyên nhen!” Con trai bà nghe
vậy, nói: “Vị thầy đó có dáng người ra sao?” Bà nói: “Vị xuất
gia đó rất cao! Nếu mẹ gặp được, mẹ sẽ nhận ra ngay.” Con trai
bà liền chỉ về phía tôi, lúc đó tôi còn nằm trên kháng, nói: “Mẹ
nhìn xem, có phải là vị Thầy đang nằm trên kháng đó không?”
Mẹ chú ta vừa nhìn là nói: “Là Thầy đó, chính Thầy đó dẫn
mẹ trở về đấy!” Thì ra vậy, thế là cả nhà chú liền chạy đến quỳ
lạy, đều muốn quy y tôi. Họ cũng không thăm dò xem Sư Phụ
này là Sư Phụ tốt, hay Sư Phụ xấu, có đạo đức hay không, là
cả nhà đều quy y tôi. Tôi nghĩ thầm: “Theo việc này, nếu tôi
muốn quyên góp họ, nhất định có thể tu sửa chùa được, nhưng
tôi đã không quyên góp, cũng không hóa cái duyên này! Hôm
qua các người đã không cho tôi vào cửa, nên tôi không quyên
góp của các người đâu!” Cá tánh của tôi là vậy đó!

Tôi đã dùng pháp “Bảo Ấn Thủ” hai lần. Một lần tại nhà

họ Cao ở Đông Bắc và một lần ở Hồng Kông. Tại Đông Bắc
là bất đắc dĩ mới dùng, không thể không dùng được! Sau khi
tôi bắt Bảo Ấn Thủ xong là bà ta liền lành bịnh, nhưng phiền
toái cũng đến. Người này nói bị bịnh, người kia cũng nói bị
bịnh, bịnh nhân càng nhiều thêm. Tôi nói: “Các người đều
bịnh ‘thiếu nợ bị đánh’ đó! Cho nên, tôi lấy cái phất trần, đánh
mỗi một bịnh nhân ba cái phất trần. Sau đó tôi hỏi họ. “Các vị
có còn bịnh nữa không?” “Không đau nữa, lành rồi!” Tôi nói:
“Các vị đều nợ bị đòn, để tôi đánh cho một cái tức sẽ không
còn bịnh nữa!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.