CUỘC GỌI TỪ THIÊN THẦN - Trang 150

Ngày 13 tháng Hai, phát ngôn viên của lực lượng cảnh sát Greater

Manchester thông báo những kết quả phân tích dấu máu thu được trong
chiếc break của Fletcher Walsh không cho phép khẳng định chắc chắn
chúng thuộc về Alice Dixon.

°

Rồi sự quan tâm của giới truyền thông sụt giảm. Lực lượng cảnh sát tham

gia cuộc điều tra được điều động đi nơi khác. Cuộc điều tra giẫm chân tại
chỗ.

°

Hằng đêm, Madeline tiếp tục mơ thấy Alice và tiếp tục bị ánh mắt cô bé

ám ảnh. Mỗi sáng, cô thức dậy với hy vọng tìm ra một manh mối mới hoặc
một hướng điều tra trước đó đã bị lơ là.

Các đồng nghiệp và thượng cấp của Madeline vẫn luôn coi cô là một

cảnh sát cứng rắn nhưng lần này cô không gắng gượng nổi. Cô đã tự tạo
cho mình những nền tảng thiếu kiên cố, một bộ giáp sắt bảo vệ không loại
trừ lòng trắc ẩn thực sự. Thậm chí cô bao giờ cũng chỉ xuất sắc hơn khi nỗi
đau của nạn nhân trở thành nỗi đau của chính cô. Một thói quen gần gũi
nguy hiểm nhưng giúp cô làm việc hiệu quả.

Đó là chuyện đã xảy ra với Alice. Ngay từ ngày đầu tiên, vụ mất tích của

cô bé này đã khiến cô xáo trộn. Cô bé này nhắc cô nhớ về quá khứ của
chính mình. Một sự tương đồng khiến người ta bối rối, một mối liên hệ mơ
hồ, một sự gắn bó tự bản năng. Một cảm giác mà cô biết là sẽ giày vò mình
nhưng cô thậm chí còn không buồn thử đấu tranh để loại bỏ nó.

Đây không chỉ là chuyện cá nhân, còn hơn thế nữa kia. Niềm tin chắc

rằng thực ra cô là người duy nhất thực sự quan tâm đến số phận của cô bé.
Cảm giác đã thế chỗ mẹ cô bé và gánh trên vai mình trách nhiệm về vụ mất
tích.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.