Thẩm Tây Lăng bình tĩnh nhìn chị mình, “Chị, em muốn ly hôn.”
Giọng bình tĩnh, ra xong, lại cảm thấy sảng khoái.
Đầu tiên Thẩm Đông Lăng nhìn em này của mình, sau đó chân mày cau lại,
tay đặt bàn đá gõ cái, xưa nay chưa thấy, hỏi, “Em suy nghĩ kĩ?”
Cùng với tưởng tượng phản ứng giống nhau quá, Thẩm Tây Lăng cũng có
chút kì quái, nhưng vẫn gật đầu cái, “Rất kĩ rồi, cho tới bây giờ em cũng
chưa bao giờ chắc chắn như thế.”
Thẩm Đông Lăng nhìn em , thở dài tiếng, “Là bởi vì Đỗ Diên Hằng?”
Thẩm Tây Lăng rất giật mình.
Thẩm Đông Lăng , “ xã giao thấy qua anh ta, còn tưởng rằng nhìn lầm rồi,
ra anh ta trở lại .”
Thẩm Tây Lăng cắn môi, “Em còn tưởng rằng chị quát em! Lại có thái độ
này sao?”
Thẩm Đông Lăng trầm mặc hồi, “Chị suy nghĩ, chị có tư cách gì mà quát
em!” Trong thanh có sầu não, khiến Thẩm Tây Lăng khó chịu.
“Chị với anh rể có phải …….”
“Người hạnh phúc có rất nhiều, bất hạnh cũng có nhiều.” Thẩm Đông Lăng
vỗ vỗ tay Thẩm Tây Lăng, “Chuyện của chị, chị có chừng có mực.”
Thẩm Tây Lăng lại dừng đề tài này, “Chị có phải quá nhạy cảm hay , người
phụ nữ kia phải sớm kết hôn rồi sao?”
Thẩm Đông Lăng tự nhiên biết tới ai, giờ phút này mím chặt môi, cũng trả
lời. Thẩm Tây Lăng chỉ nhìn chị mình. Nếu như người phụ nữ chú ý tới
việc chồng mình qua lại như vậy, chắc chẳn là rất quan tâm chứ? Quan tâm
như thế mới canh cánh ở trong lòng.
Mặc dù muốn , nhưng vẫn phải chủ động ra trước mặt họ. Nếu là lúc trước,
có lẽ trực tiếp rời , cuối cùng trong điện thoại ra câu. Bây giờ suy nghĩ chút,
những thứ qua chịu trách nhiệm.