CUỘC PHIÊU LƯU CỦA CHÚ HÀNH - Trang 133

- Không biết giờ đây cha mẹ chúng ta đang làm gì! - Chi-po-li-nô nói

với người bạn của mình, khi họ bước ra khỏi hang.

- Tôi cũng thỉnh thoảng được biết tin về bố mẹ mình, - chú Gấu trả lời.

- Tôi chưa một lần được vào thành phố, nhưng tôi có người bạn tên là Chim
Ri thường xuyên vẫn cho tôi biết tin về họ. Bạn ấy nói là bố mẹ tôi chẳng
khi nào chợp mắt được vì họ mong ngày mong đêm được tự do. Nhưng tôi
thì chẳng hiểu rõ tự do là gì. Tôi cho rằng họ nhớ tôi vì tôi là con của họ
mà!

- Là người tự do - có nghĩa là không phải là kẻ nô lệ của ông chủ, -

Chi-po-li-nô giải thích.

- Nhưng Hoàng tử là ông chủ không tồi. Chim Ri kể cho tớ nghe rằng

tuy bị nhốt trong cũi, nhưng bố mẹ tôi được ăn uống thỏa thuê, đôi khi còn
được ngắm nhìn mọi người đi dạo qua chiếc cũi của họ. Hoàng tử có nhã ý
nhốt họ ở nơi mà vào các dịp lễ tết có rất nhiều người đi dạo chơi. Nhưng
dù sao họ vẫn muốn quay về rừng. Chim Ri nói rằng điều đó là không thể
vì chiếc cũi được làm bằng sắt rất chắc chắn.

Chi-po-li-nô thở dài.

Thoát khỏi sự kìm kẹp đâu phải là chuyện dễ! Mỗi lần tôi vào thăm bố

trong tù, tôi đã xem xét rất kỹ và thăm dò các bức tường. Không thể bẻ
song sắt và đục tường được. Mặc dù vậy tôi vẫn hứa là sẽ cứu bố tôi ra và
rồi đến lúc nào đó tôi sẽ làm được.

- Bác quả là chàng trai dũng cảm, - chú Gấu nói. - Tôi cũng muốn giải

phóng cho bố mẹ mình, nhưng lại không biết đường vào thành phố và sợ bị
lạc.

- Bác nghe đây, - Chi-po-li-nô bỗng nói,- chúng ta còn cả một đêm dài.

Bác hãy cõng tôi đi và chỉ đến nửa đêm là chúng ta sẽ có mặt trong thành
phố.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.