CUỘC PHIÊU LƯU CỦA CHÚ HÀNH - Trang 148

Bác tiều phu định trốn sau những đám cây vì bác nghĩ những người

nghèo như bác không nên xuất hiện trước mặt Hoàng tử, vì điều đó rất có
hại cho dạ dày và gan của ngài. Nhưng một bác nô bộc già ngồi trong xe,
bên phải Hoàng tử trông thấy bác tiều phu liền quát hỏi:

- Này tên khố rách kia!

- Ngài cần gì, thưa ngài? - Bác tiều phu lúng búng trong miệng.

- Mày có nhìn thấy trung đoàn cảnh sát qua đây không?

Như các bạn biết đấy, trong ngày hôm ấy, bác tiều phu đã nhìn thấy

không chỉ trung đoàn cảnh sát, mà còn gặp đủ loại người. Nhưng khi nói
với Hoàng tử Chanh thì tốt nhất là không nhìn thấy gì và cũng chẳng nhìn
thấy ai cả.

Bác tiều phu đã trả lời như vậy: Thưa ngài, tôi chẳng biết gì và cũng

chẳng nhìn thấy gì cả. Nếu như bác ta mà nói: "Có, tôi có nhìn thấy họ" thì
tất nhiên bác sẽ bị chất vấn và rất có thể cuối cùng sẽ bị tống giam vào tù.
Như người ta nói, đã không thì chẳng có tòa nào cả.

Hoàng tử và đoàn tùy tùng đi về hướng mà trung đoàn cảnh sát đã đi.

Màn đêm buông xuống rất nhanh. Để cho câu chuyện của chúng ta

ngắn gọn và hấp dẫn, chúng ta nói rằng màn đêm đã phủ xuống. Trong
bóng đêm, những cuộc phiêu lưu bao giờ cũng hay hơn - đặc biệt là trong
tình huống, khi câu chuyện đang nói về những cuộc chạy trốn, tìm kiếm và
đuổi bắt.

Cũng chính vào những giây phút khu rừng bị bóng đêm bao phủ, tất cả

nhân vật trong câu chuyện này đang bận rộn vì những cuộc tìm kiếm và
rượt đuổi. Ngài thám tử và con chó của mình đang đuổi theo những kẻ trốn
trại; đội cảnh sát thì đi tìm ngài thám tử; Hoàng tử thì đi tìm đội cảnh sát;
bác Quả Nho cùng các bạn thì tìm Chi-po-li-nô, Chi-po-li-nô và Anh Đào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.