CUỘC SỐNG NHÀN NHÃ CỦA NHẠC TƯ TRÀ - Trang 76

Bởi vì trong nhà thường xuyên có thực khách nên Miêu Miêu được thả ra

khỏi không gian, nuôi trong phòng. Vào ngày đầu tiên khi Diệp Kình tới
cửa, Miêu Miệu rất tự giác đi đón khách – nó nhảy vào ngực Diệp Kình
đang ngồi trên ghế salon. Sau đó, Nhạc Tư Trà đang nấu nướng dưới bếp
chợt nghe thấy tiếng Diệp Kình kêu lên, cậu cảm thấy kỳ quái vì dường
như thanh âm của Diệp Kình có chút … run rẩy?

Nhìn Diệp Kình vẫn cương một chỗ không nhúc nhích, hai mắt căng

thẳng nhìn Miêu Miêu, Nhạc Tư Trà liền hiểu được. “Anh sợ mèo?”

“Chỉ là không thích … Trước đây tôi từng bị mèo cắn.” Anh ta vươn ra

tay phải, ngón trỏ có một dấu răng nhàn nhạt. Có lẽ vì thời gian đã lâu, nếu
không nhìn kĩ cũng sẽ không thấy.

“Yên tâm đi, Miêu Miêu rất ngoan, sẽ không cắn người, đúng không

Miêu Miêu?” Đáp lại cậu là một tiếng kêu vui vẻ.

“Hy vọng là thế, tuy nhiên, tôi vẫn mong nó cách tôi xa xa chút.” Vẻ mặt

vẫn giữ vẻ mặt cảnh giác, nhìn Miêu Miêu chằm chằm.

“Được rồi, nếu anh muốn thế.” Cậu thản nhiên bế mèo đi “Miêu Miêu,

về sau đừng tới gần học trưởng quá, biết không?”

“Meo meo ~~” ủy khuất.

“Ngoan, nghe lời anh mang đi câu cá, làm canh cá cho em ăn.”

“Meo meo~” Được.

Diệp Kình ngờ vực nhìn theo bóng dáng một người, một sủng rời đi, là

trùng hợp sao? Con mèo này cứ như là thực sự nghe hiểu Nhạc Tư Trà nói
gì vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.