Nghi xuống, trên ngón tay của hắn trừ hương thơm của cánh hoa, còn có
mùi thơm của tóc Triệu Tương Nghi, để tay xuống, hắn nhẹ nhàng nắm chặt
quả đấm, ẩn ở trong tay áo. Cảm thấy làm như vậy có thể đem hương vị này
lưu lại.
Ba năm.
Bọn họ không gặp nhau.
Hắn rất nhơ , rất nhớ nàng,nhớ giọng nói và dáng điệu, nhớ mùi hương
của nàng. Nếu như không phải là vì thực hiện cam kết của mình và tiểu di,
hắn đã sớm liều lĩnh trở lại đây, trở lại bên cạnh nàng.
Ba năm này, hắn khẩn trương có, mong đợi có, sợ hãi cũng có. . . . . .
Hắn rất sợ, sau ba năm quay lại đây nàng không còn đợi hắn nữa , ngược lại
nàng đã sớm đính hôn với người khác. . . . . .
Thật may là, tất cả giống như cũ không có thay đổi.
Duy nhất thay đổi, chính là giọng nói và tướng mạo của nàng.
“Kỳ quái, mọi người đi đâu rồi. . . . . .” Triệu Tương Nghi lúng túng đan
mười ngón tay vào nhau, thật sự không hiểu nổi đám người Triệu Tương
Liên vì sao lặng lẽ rời đi. . . . . . Giống như để lại không gian cho nàng và
Bùi Tử Quân.
“Chúng ta cũng đi thôi, mọi người chờ rất lâu, cha mẹ huynh cũng đến,
bây giờ chắc đang ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm đấy.” Bùi Tử Quân
nói, nhưng tay luôn nắm chặt cánh hoa kia.
“A, Mẫn Nhu có đến không? Ba năm không gặp, chắc cô bé ngày càng
xinh đẹp nhỉ.” Triệu Tương Nghi sóng vai bước cùng Bùi Tử Quân ,xung
quanh có nhiều loại hao đẹp đua nhau khoe sắc, chính nàng cũng không có
chú ý tới, khi nàng và Bùi Tử Quân đứng cùng nhau cực kỳ xứng đôi vừa
lứa
“Mẫn Nhu đến, Vi Nhi cũng đến.” Bùi Tử Quân trả lời, khiến Triệu
Tương Nghi kinh ngạc:
“Ngay cả Vi tỷ tỷ cũng theo mọi người quay lại?”
“Ừ, ” Bùi Tử Quân gật đầu , “Dượng cáo lão về quê, không thay đổi suy
nghĩ, quyết định đến huyện Giang Ninh định cư, cho nên cả nhà bọn họ
thừa dịp lần này theo bọn huynh cùng trở về.”