Triệu Tương Nghi đi ngày càng chậm. . . . . . Rất kỳ quái chính là, trừ
việc “Họ hàng gần” nàng lo lắng ra , một góc nhỏ trong lòng không biết vì
sao, lại mơ hồ khó chịu , không rõ ràng lắm, cảm giác đó không biết là gì.
Chẳng qua là bởi vì loại cảm giác này, khiến cho lòng không yên.
“Sao lại không đi?” Bùi Tử Quân xoay người lại, đưa tay phải ra vừa
định dắt Triệu Tương Nghi , lại cứng ngắc để yên, thừa dịp nàng không chú
ý lặng lẽ thu trở lại.
Hắn lúng túng cười.
Là bởi vì quá nhớ nàng. . . . . . Cho nên muốn nắm tay nàng, thậm chí
còn muốn ôm nàng thật chặt.
Cái này dằn vặt này,từ lúc còn rất nhỏ, đã lặng lẽ xông vào trong lòng
hắn, chẳng những không có khó chịu, ngược lại khiến hắn vui vẻ mà mừng
rỡ.
Cũng biết đã bao nhiêu năm, hắn vẫn luôn lặng lẽ bồi nàng, nhìn nàng
hỉ nộ ái lạc,y chân thật, mê người như vậy.
Hôm nay, cả hai đã lớn, đối mặt với nàng, hắn thật sự rất khẩn trương,
bởi vì từ đầu chí cuối, hắn đều không biết tiểu cô nương này có tâm ý với
hắn không.
Sợ nhất là, khi hắn nói hắn xem nàng như là trân bảo trong lòng, nàng
sẽ cảm thấy buồn cười nhìn hắn.
“Muội có chút mệt mỏi.” Triệu Tương Nghi cười mệt mỏi nói, “Huynh
qua trò chuyện với mọi người đi, muội đi thay quần áo rồi quay lại.”
“Nếu như cảm thấy quá mệt mỏi, hãy ngủ một giấc, không sao đâu,
huynh sẽ nói giúp muội. Hơn nữa hôm nay cha huynh ở đây đến gần tối
mới về, Mẫn Nhu và Vi Nhi sẽ ở trấn trên vài ngày, các người có là thời
gian ôn chuyện.”
Triệu Tương Nghi ngước mắt, trong phút chốc, chỉ cảm thấy thiếu niên
này chững chạc trầm tính hơn, lúc giải quyết chuyện gì, đều gọn lẹ cẩn
thận.
“Không cần, muội đổi quần áo rồi sẽ đến, rất nhanh.” Cách đó không xa
chính là Trầm Tiêu viện, Triệu Tương Nghi từ biệt Bùi Tử Quân, đè xuống
cảm xúc hỗn loạn trong lòng, bước nhanh về phòng ngủ.