“Nhưng ta có điều kiện.” Phương thị thoại phong nhất chuyển [2], mọi
người đều đứng ngay ngắn lắng nghe, “Đầu tiên, cái nàh này có muốn phân
gia đi nữa thì phải đợi năm sau mới phân, mắt thấy cũng nhanh đến tháng
mười rồi, ta không muốn nhà chúng ta trong lúc quan trọng nhất làm ra
chuyện như vậy, đây là điềm xấu, cũng làm cho người khác chê cười!”
“Mẹ nói có lý!” Dương thị âm thầm thử chọt Triệu lão tam ,Triệu lão
tam ngay lập tức giương giọng nịnh bợ nói.
Quay đầu lại nhìn thấy vợ , chỉ thấy nàng thần tình vui thích, Triệu lão
tam vừa nghĩ đến chắc mình đã nói đúng rồi nên tâm tình cũng thật tốt, nghĩ
lại lát nữa chuyện này kết thúc phải đến cửa hàng nhỏ đầu thôn tìm người
bày mâm chơi bài, đổ xúc xắc mới được.
“Tiếp theo là chuyện của Nguyệt Cầm.” Phương thị mắt liếc xéo nhìn
Triệu lão tam một cái, thầm nói đừng hy vọng cái gì vào đứa con trai này à,
nhưng mong rằng hắn có chút lương tâm một chút, ngày sau đừng có làm
chuyện bán con gái mình đi, “Nguyệt Cầm năm nay đã được mười lăm tuổi
rồi, nửa năm trước ta có cho nó đi xem mắt, có mấy nhà rất hài lòng, chỉ
còn chờ đến tháng sau nữa đi xem tướng, ta nghĩ hôn sự của Nguyệt Cầm
trước cuối năm nay sẽ định xuống , sang năm tổ chức , sau khi xong xuôi
rồi cái nhà này các ngươi muốn phân ra lúc nào thì phân !”
Triệu Nguyệt Cầm nghe xong, nước mắt nhất thời rơi xuống, xoay
người che lấy mặt chạy ra khỏi tây phòng.
Triệu Tương Nghi nằm trên vai của phụ thân nhìn thấy bóng lưng của
cô cô rời đi, tim trong ngực cảm thấy đau, cô cô xưa nay đều rất hiếu thuận,
lúc này biết được mình sắp lập gia đình , trong nhà lại muốn ở riêng, nhất
định trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Không khí trong phòng ngày càng nặng nề, chóp mũi của Triệu Tương
Nghi ê ẩm cả lên, nàng thầm cắn đầu lưỡi của mình bức ra vài giọt nước
mắt, nhìn giống như là xảy ra chuyện gì khiến nàng khóc vậy.
Không khí im lặng trong phòng đột nhiên bị tiếng khóc non nớt của
nàng lay động: “Tương Nghi muốn ở cùng một chỗ với bà nội!”
Triệu Hoằng Lâm nghe xong, nhanh chóng bước đến , đưa tay sờ đầu
nàng: “Tương Nghi ngoan, đừng khóc, đừng khóc nha, chúng ta sẽ ở cùng