Tề Uyển Dao đang cầm một vài hộp phấn son, người mặc một bộ váy
ngắn màu hồng nhạt, một tay vén rèm, kinh ngạc mà nhìn Triệu Hoằng
Lâm.
Tề Uyển Dao đặt hộp phấn son trên bàn trang điểm, hướng tân nương tử
n1oi xin lỗi: “Thật sự xin lỗi, tẩu tử, chỉ vì muội mà đã phá hư hôn sự của
tẩu rồi.”
“Không có sao, mau đuổi theo hạnh ph1uc của muội đi” Tân nương tử
cách một tấm khăn hỉ nháy mắt với Tề Uyển Dao.
Tề Uyển Dao mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Triệu Hoằng Lâm: “Đi ra
ngoài nói chuyện, đừng ở chỗ này làm phiền người ta.”
Tâm tình Triệu Hoằng Lâm lúc này khó nói lên lời .
Thấy khẩu khí của Tề Uyển Dao thay đổi, trong lòng lại càng thêm vui
mừng , gật đầu một cái, theo Tề Uyển Dao.
“Tân nương tử đó là tẩu tử muội?” Hai người tới một bãi cỏ ở Lệ Thủy
Các, nơi này xuân ý dồi dào, không khí mát mẻ, gió nhẹ ấm áp.
Tề Uyển Dao đứng lại, gật đầu một cái: “Tỷ ấy là con gái tộc trưởng ở
đây, tính tình sáng sủa hoạt bát, cùng ca ca tình đầu ý hợp.”
Triệu Hoằng Lâm thoải mái thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là hôm nay
người thành thân là ca ca muội. . . . . . huynh còn tưởng rằng. . . . . .” Vừa
nói nhìn về phía Tề Uyển Dao, thoải mái nói, “Thật sự là quá tốt”
Sau đó, lại như nghĩ tới một chuyện, lặng lẽ cúi đầu thầm mắng một
tiếng: “Vệ Lâm đáng chết, nhìn ta trở về xử ngươi thế nào đây”
“Muội chưa từng nghĩ tới, huynh sẽ đến quang ngoại tìm muội.” Tề
Uyển Dạo ngước mặt lên, hốc mắt tràn đầy nước mắt.
Tâm Triệu Hoằng Lâm nháy mắt liền mềm mại : “Uyển Dao, thật xin
lỗi, huynh đã cô phụ muội, có thể tha thử cho huynh không?”