Chờ nàng bước chân vào sương phòng của Lã thị, lần đầu tiên nhìn thấy
Lữ thị, trong lòng như bị ai nhéo.
Cả người dựa vào cửa, không động đậy được
Lã thị đại biểu cho cái gì?
Vừa nhìn thấy Lã thị, Tề Uyển Dao lại không thể át chế nhớ đoạn ký ức
xấu xí kia
Không thể được
Trong lòng nàng như hò hét, giờ khắc này, nàng cự kỳ không muốn nhìn
thấy người nữ nhân này.
“Chúng ta, đã lâu không gặp.” Lã thị đứng dậy, thản nhiên đi tới trước
mặt Tề Uyển Dao.
Tề Uyển Dao cắn chặc chính môi dưới, yên lặng nhìn Lã thị, cũng
không suy nghĩ đến tại sao Lã thị lại có mặt ở Triệu phủ, vô lực hỏi: “Bà
tìm tôi có việc gì?”
“Đừng sợ, tôi chỉ muốn mời cô đến giúp tôi một tay.” Lã thị cười nói,
nhiều năm sống trong trạch môn, đã đem bà từ một nông phụ biến thành
một ác phụ “Rất nhiều năm trước, tôi đã giúp cô một lần, còn nhớ rõ
không? Bây giờ là lúc báo ân.”
“Lần kia là tự tôi thoát hiểm.” Tề Uyển Dao quay mặt qua chỗ khác cắn
răng nói.
Thực sự rất không muốn nhớ lại chuyện cũ.
Nhưng mỗi chữ mỗi câu của Lã thị, cho dù là gương mặt Lã thị, không
nên nhắc đến, nàng Tề Uyển Dao, đã từng bị một tên nam nhân xấu xí xúc
phạm, mặc dù cuối cùng đã bảo vệ được thuần khiết của bản thân, nhưng
vẫn không rửa sạch được vết tích nam nhân đó lưu lại.
“Nực cười, cô cho là, chỉ bằng một mình cô, với một cơ thể nhỏ nhắn,
thật có thể thuận lợi địa chạy ra khỏi phủ sao? Nếu không phải chính tôi âm
thầm chỉ đường, điều bọn hạ nhân tuần tra ban đêm đến chỗ khác, cô có khả
năng chạy khỏi phủ đệ sao? Trong những ngày cô chạy trốn, cũng không có
người truy đuổi, cô còn nghĩ là trời xanh thương hại cô ư? Nếu không phải
tôi nghĩ biện pháp kéo lão gia lại, cô nghĩ cô bây giờ còn trong sạch đứng