Như vậy cũng thôi, trên phương diện làm ăn tổn thất chút xíu không
sao, nhưng cũng phải vì đứa nhỏ tích chút phúc. Còn có chuyện Triệu
Tương Nghi thì sao?
Bùi gia ở huyện Giang Ninh, trong lúc này quan hệ với Triệu gia có
chút xa lạ, hiện nay trên phương diện làm ăn mới lui tới. Nếu như họ biết
tin Lã thị chết, lúc này tin Tề Uyển Dao mang thai truyền ra, khỏi nói Ông
thị đối với Triệu gia càng thêm thất vọng?
Ông thị xưa nay chú trọng những lễ nghi này, sau khi biết được nhất
định sẽ buông Triệu Tương Nghi ra.
Nhâm thị thận trọng, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đem lo lắng trong lòng
nói với mọi người
Kỳ thực… điều này, Triệu Tương Nghi, Triệu Hoằng Lâm cũng nghĩ
đến.
Nhưng bây giờ có thể làm sao?
Cũng không thể vì vậy, để Tề Uyển Dao lấy đứa bé trong bụng ra? Thật
tàn nhẫn
“Vậy làm sao bây giờ , nửa năm chịu tang, chờ nửa năm sau, bụng Uyển
Dao lớn hơn , lừa không được ai đâu” Phương thị nóng nảy, bà là người đầu
tiên không muốn bỏ cháu trai.
“Nương, trước đừng hoảng hốt.” Nhâm thị bình tĩnh, trấn an nói, “Uyển
Dao là con dâu của con, trong bụng lại là cháu đích tôn của con, con nào là
kẻ không có đạo lý như vậy?”
Mặc dù nói như vậy, Phương thị an tâm một chút, tính tình Nhâm thị
đương nhiên Phương thị biết , nếu Nhâm thị nói có biện pháp, thì nhất định
có
“Nương, bà nội. . .” Tề Uyển Dao suy yếu nằm ở trên giường, hai mắt
đẫm lệ dịu dàng nói “Là con làm mọi người phiền lòng.”
“Đứa ngốc, nói gì vậy, chúng ta là người một nhà a” Phương thị vội
vàng ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng mà vỗ vai Tề Uyển Dao, “Con bây giờ
là phụ nữ có mang, không nên vọng động, muốn ăn cái gì nói với bà nội, bà
nội làm cho con ăn. Kinh nghiệm bà nội phong phú, hơn mấy nha hoàn trẻ
tuổi kia nhiều”