Lúc này Bích Văn và A Chu chủ động thối lui ra bên ngoài, không quấy
rầy hai người, nhưng nếu như hai người có cử động xấu hổ gì, lại có thể lập
tức ngăn lại, đề phòng sai lầm ngày sau.
Bùi Tử Quân hài lòng nhìn thoáng qua cử động của hai nha hoàn, gật
đầu tán thưởng nói: “Không hổ là nha hoàn muội bồi dưỡng, thông minh,
làm nên chuyện.”
Triệu Tương Nghi cúi đầu cười.
“Huynh muốn muội.” Bùi Tử Quân đi đến trước vài bước.
Triệu Tương Nghi ngại vì lễ tiết, vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng trong
lòng nàng thật tình rất nhớ người đàn ông này, không muốn làm trái với trái
tim mình, ngầm cho phép.
“Muội có nhớ huynh không?” Bùi Tử Quân ôn nhu nói, “Nếu nhà
huynh ở trấn Thanh Hà thì tốt rồi, hoặc là, nếu muội là người huyện Giang
Ninh cũng tốt.”
“Như vậy, đêm nay chính là đêm động phòng hoa chúc của hai chúng
ta.” Bùi Tử Quân nói, kìm lòng không được vuốt tóc Triệu Tương Nghi.
“Tương Nghi, tóc muội thật mềm, giống như cánh hoa.” Bùi Tử Quân
nhẹ giọng rù rì nói, lại lưu luyến không rời buông tay ra, ngược lại ôm
Triệu Tương Nghi run rẩy nói:
“Làm sao bây giờ? Huynh, huynh nghĩ muốn muội.”
Triệu Tương Nghi dựa vào vai Bùi Tử Quân, đầu nổ tung, hai gò má đỏ
lên, còn đỏ hơn khi hỉ nương trát phấn cho nàng.
Bùi Tử Quân không nhắc lại, bắt đầu ở trên cổ Triệu Tương Nghi hôn,
những nụ hôn tinh tế ở trên cổ Triệu Tương Nghi , giống như hạt mưa, kích
thích mà nhột nhột.
“Là ai định ra quy củ bất thành văn này. . . Chúng ta đã thành thân,
muội cũng lên kiệu hoa, muội đã là phu nhân của huynh, sao huynh lại
không được đụng vào muội?” Bùi Tử Quân vừa ôn nhu nóng cháy hôn
Triệu Tương Nghi, vừa nỉ non nói, trong giọng nói mang theo tia oán giận
nhè nhẹ, như đứa bé.
Triệu Tương Nghi thở hổn hển , có chút không chịu nổi tư thế này của
Bùi Tử Quân ,lại nghĩ tới Bích Văn, A Chu còn đang bên ngoài, hỉ nương