Nào có thể đoán được, đám người Phương thị tựa như không nhìn thấy
Dương thị, đem Dương thị xem như là không khí, vẫn làm việc như cũ ,
không nói tiếng nào. Dương thị bị mất mặt nhưng cũng không buồn bực,
cúi đầu cắn răng tiếp tục nhìn cả nhà cười hì hì, thỉnh thoảng còn chủ động
giúp đỡ một tay, hết làm việc này lại đến việc khác.
Thời điểm Triệu Tương Nghi đứng gần Dương thị, nàng ta muốn đưa
tay ôm lấy Triệu Tương Nghi , may mà Triệu Tương Nghi nhanh nhẹn tránh
thoát, Triệu Hoằng Lâm thấy thế, lập tức đứng dậy chạy đến đem Triệu
tương Nghi bảo hộ ở phía sau lưng mình, ngẩng đầu nhìn Dương thị lạnh
lùng nói: “Ít đụng đến tiểu muội của cháu đi! Ngộ nhỡ muội ấy có mệnh hệ
gì, thẩm có thể chịu trách nhiệm được sao!”
Dương thị cố gắng đè nén cơn giận trong lòng, mới coi như là không lộ
ra vẻ tức giận, tiếp theo lại xem như không có việc gì liền đi đến bên chỗ
Lý thị để giúp đỡ.
Lý thị đang cầm chổi để quét tước, Dương thị thấy thế liền đoạt nhanh
cây chổi trong tay Lý thị : “Ai da, Nhị tẩu vừa mới sinh con không bao lâu,
thân thể còn yếu lắm cần phải điều dưỡng nhiều, tẩu đi vào trong phòng
chăm sóc con trai đi, nơi này đã có muội rồi!”
Lý thị bị Dương thị cướp mất đi cây chổi trên tay, mặt thản nhiên nói:
“Lúc còn ở trong tháng, tẩu cũng ăn không ít đồ tốt, lúc ở cữ lại là vào mùa
thu hoạch, không có mệt mỏi càng nói chi là ủy khuất, thân thể yếu chỗ nào.
Không phải lúc trước đệ muội nói tẩu như vậy sao, thế nào bây giờ lại đổi
phương thức khác rồi?”
Đối mặt với sự châm chọc của Lý thị, Dương thị thấy mình mất mặt,
nhìn thấy Phương thị cùng cánh mày râu trong nhà đang khuôn vác đồ đạc ,
Dương thị tự biết mấy người bọn họ ghét mình, cho nên cũng không thể
tiếp tục làm cái chuyện mặt nóng dán đít lạnh này nữa, tức giận đi về tây
phòng.
Thấy Triệu lão tam đang khoanh tay đứng trước cửa tắm nắng, Dương
thị tức giận nói: “Ông chỉ biết đứng ở đây hưởng thụ sung sướng, nhìn thấy
tôi ở bên kia giống như con chó lấy lòng người ta, cũng không biết đi qua
đó giúp đỡ, thay tôi nói mấy lời xin tha thứ à!”