này, ông chỉ có hai người con trai Triệu Tín Lương cùng Triệu lão Nhị mà
thôi.
“Còn nữa, còn dư lại nồi, chén bát, muôi (gáo), chậu, khẩu phần lương
thực, nữ trang châu báu, đợi ta nghĩ thông suốt rồi sẽ nhất nhất phân cho
mọi người, cái gì nên nói chúng ta đều nói xong, nhà này cứ phân như vậy,
bất kể các ngươi ầm ĩ như thế nào, chúng ta cũng sẽ không thay đổi ý kiến,
cũng không theo bất kì ý kiến gì của các ngươi.” Phương thị đứng lên, nói
xong liền ôm Triệu Tương Nghi đi.
Triệu lão đầu cũng đứng dậy chỉ vào người Tam phòng nói: “Ban đầu
các ngươi gây tai họa cho Đại phòng, làm hại Đại phòng thiếu bên ngoài
một khoản nợ, ta biết số tiền này nếu muốn Tam phòng các ngươi trả, các
ngươi cũng sẽ trăm triệu lần không chịu trách nhiệm, cho nên ta với mẫu
thân ngươi dứt khoác không cho các ngươi chỗ tốt, đem vài phần của các
ngươi cấp cho Đại phòng xem như trả nợ, còn dư lại một ít khẩu phần
lương thực cùng tiền bạc, một đồng cũng không chia cho Tam phòng các
ngươi, đừng nói các ngươi chết đói. Lời nói này, ta sẽ không tin, những năm
nay các ngươi ăn xén từ trong nhà này cũng được vài xâu tiền đi, hãy cầm
lấy những thứ tiền bẩn thiểu đó mà sống qua ngày.”
Dương thị thấy từ gia sản không được cái gì tốt, liền không thuận theo
không buông tha khóc lớn đại náo, những câu nhắm thẳng vào Nhị lão thiên
vị, thậm chí còn hoài nghi Triệu lão tam là nhặt được , không phải là ruột
thịt.
Triệu lão tam vốn còn cảm thấy tức giận bất bình, vừa nghe Dương thị
nói, giận đến mức đánh Dương thị một cái tát, nói miệng nàng ta không nói
lời được lờ gì hữu ích, cố ý khích bác quan hệ mình cùng cha mẹ.
Toàn bộ quá trình Triệu Hoằng Lâm đứng bên cạnh Dương thị, không
kềm nổi cúi đầu lạnh lùng nói: “Nếu như ngay cả Tam thẩm cũng có tư cách