CUỘC SỐNG NÔNG THÔN NHÀN RỖI - Trang 602

“Tương Nghi, con ngây người ngồi ngoài đó làm gì vậy, trời sắp mưa,

chúng ta mau đi tắm rồi ngủ thôi.” Tiếng Phương thị từ trong trù phòng
truyền ra, Triệu Tương Nghi chỉ quay đầu cười thành tiếng, sau đó đứng
dậy chạy vào trù phòng, đợi Phương thị rửa mặt rửa chân cho mình.

Thực ra những chuyện này hiện tại nàng có thể tự mình làm được,

nhưng Phương thị lại lo lắng nàng sẽ làm mình bị thương, cho nên dù bận
rộn như thế nào cũng sẽ tự mình tắm cho Triệu Tương Nghi.

Triệu Tương Nghi cũng rất là buồn bực, không phải nói hài tử nông

thôn nhất là nhà nghèo, đều thả nuôi sao?

Nhưng nhà nàng lại rất yêu thương, nuông chiều hài tử.
Rửa mặt xong, Triệu Tương Nghi lẳng lặng dựa vào lòng Phương thị,

nhẹ giọng hỏi : “Bà nội, xảy ra chuyện như vậy, bà có còn thương Tương
Liên và Hoằng Nhân không?” Trải quá ngày hôm nay trong nhà yên tĩnh
không ít, tự nhiên những khó chịu cùng buồn bực đều tan biến.

Lúc sáng, Triệu Tương Nghi ngủ rất nhiều, cho nên bây giờ còn chưa

buồn ngủ, vì vậy mới cùng Phương thị nói chuyện phiếm.

Phương thị nhẹ nhàng ôm lấy Triệu Tương Nghi, rất là ôn hòa từ ái trả

lời: “Đương nhiên vẫn còn, tụi nó chỉ là hài tử mà thôi, người lớn gây
chuyện, cũng không liên quan đến tụi nó.” Rồi giúp Triệu Tương Nghi vén
tóc rơi trên trán, lại tiếp tục cười, “Chẳng qua, bây giờ bà nội thương Tương
Nghi hơn, biết nghe lời, lại rất đáng yêu, là tiểu phúc tinh của nàh ta.”

Triệu Tương Nghi cũng cười theo, nhu thuận làm nũng với Phương thị,

cũng không bàn luận tiếp chuyện này nữa, chỉ dựa vào người Phương thị
nghe Phương thị ngâm nga bài đồng dao, chậm rãi tiến vào mộng đẹp . . .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.