thương, cưng chiều, mua đồ mới cũng là đồ tốt, bằng không lúc đến đây
cũng bị không ít hạ nhân xem thường.
Triệu Tương Nghi ở trong lòng nghĩ , nàng không phải là vì hư vinh mà
so sánh những thứ này với người ta, mà là thời đại này , người với người
đều dựa vào vẻ bề ngoài mà đánh giá nhau, nếu nhà nàng mà ăn mặc quá
tiết kiệm, chỉ sợ hôm nay sẽ gặp không ít chuyện không tốt, ví dụ như nha
hoàn và bà tử ngấm ngầm cười nhạo sau lưng…
Chỉ nghĩ đến những điều này thôi, Triệu Tương Nghi sao có thể chịu
đựng được, ở trong lòng nàng, cha nàng và ca ca là người tốt, rất vĩ đại, dựa
vào cái gì mà những kẻ hạ cấp này có thể chế nhạo, coi thường?
Mạc lão bản vừa vào đại sảnh, đại gia thấy đã nhìn thấy một nhà ba
người đằng sau, nhiều đôi mắt lúc này đều tập trung quan sát ba cha con,
Triệu Tương Nghi cảm giác như mình đang gánh một trách nhiệm rất lớn.
Chỉ thấy Mạc lão bản đối với người Bùi gia giới thiệu một chút về cha
con Triệu Tín Lương, rồi giới thiệu cha con Triệu Tín Lương về gia chủ của
Bùi gia, cũng chính là phụ thân của Bùi Tử Quân, đường đệ của thê tử Mạc
lão bản —— Bùi Hạ Niên
Triệu Tín Lương có chút sợ hãi ngẩng đầu lên, giả vờ trấn nam nhân
trung niên thân vận thanh y điểm tường vân đồ văn tuyết , y và mọi người
đều cười hiền hòa nhìn mình, không chút nào có vẻ kiêu ngạo, nếu không
phải sớm biết được địa vị của y ở huyện Giang Ninh này, lại là lần đầu gặp
mặt, Triệu Tín Lương còn cho rằng mình đang gặp một con người hào ái dễ
gần bình thường.
Nhưng nam nhân trước mắt này, hầu như có thể ở huyện Giang Ninh hô
phong hoán vũ, như thế làm sao mà chỉ là một nhân vật đơn giản cho được.