nằm ở chỗ Bùi Tử Quân , Mạc Thiểu Kỳ chỉ nghĩ đơn giản rằng Bùi Tử
Quân ở bên đội nào cũng giống nhau mà thôi, đều không giúp được gì
nhưng Triệu Tương Nghi lại thận trọng chú ý đến thần tình biến hóa trên
mặt Mạc Nhã Như.
Chỉ thấy Mạc Nhã Như cúi đầu, sắc mặt dần biến hồng, cũng không biết
là do trời lạnh hay là do duyên cớ gì khác, sau đó lại thấy nàng ta cố gắng
lấy hết dũng khí, ngẩng đầu nhìn Bùi Tử Quân cười ưu nhã: “Tử Quân ca
ca, chúng ta đừng ở đây chơi nữa, toàn là trò chơi bạo lực, muội thấy hoa
mai bên kia đã nở rồi, hay là chúng ta vào đình ngồi thưởng mai đi?”
Bùi Tử Quân cũng muốn như vậy, nhưng khi nhìn thấy hai huynh muội
Triệu Tương Nghi ở đây, liền lưu lại chơi trò ném tuyết, cho nên rất uyển
chuyển từ chối lời mời của Mạc Nhã Như: “Không được rồi, huynh muốn ở
lại chơi ném tuyết với mọi người.”
Mạc Nhã Như không tin được vào lỗ tai mình, kinh ngạc nhìn Bùi Tử
Quân, nàng trăm phần trăm còn cho rằng Bùi Tử Quân sẽ đồng ý lời đề
nghị của nàng, mà bây giờ lại thấy hắn không chút suy nghĩ mà cự tuyệt,
mắt đỏ lên, hàng lệ chực chờ như muốn chảy xuống, bộ dáng này nhìn qua
rất là đáng yêu.
“Được rồi, hai người đi đi, một mình đệ đã có thể đối phó được hai
người họ.” Mạc Thiểu Kỳ tràn đầy tự tin nhìn hai huynh muội Triệu gia, rồi
liếc sang nhìn Triệu Tương Nghi , ý nói rằng nàng không phải là đối thủ của
hắn.
Triệu Tương Nghi dựa theo tình hình, nói một vài câu mà hài tử hay nói,
nếu còn bộ dáng bình tĩnh này chắc chắn khiến người ta sinh nghi, vì vậy
gỉa bộ không phục nói: “Ai nói, ca ca của ta rất là lợi hại, lát nữa sẽ ném
tuyết cho ngươi tè ra quần luôn.”
“Ơ, dã nha đầu” Mạc Thiểu Kỳ thấy thế muốn mắng nhưng chỉ mắng
một câu, còn cố ý giơ nắm đấm lên thị uy, Triệu Tương Nghi đối với động
tác như vậy quen rồi, mấy đứa con nít hay thích làm ra bộ dáng hung dữ để
che giấu sợ hãi của mình.
Thấy vậy, Triệu Tương Nghi thầm tha thứ cho hành động nhỏ này của
Mạc Thiểu Kỳ, kỳ thực hắn cũng thật đáng yêu.