“Ngươi, ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu.” Bùi Tử Quân ăn
ngay nói thật, lúc này hắn quả thật rơi vào trong sương mù.
“Ca ca, hay chúng ta đi thôi?” Triệu Tương Nghi lắc lắc tay Triệu
Hoằng Lâm, nàng không muốn phí sức dây sưa với họ nữa, dù sao đây cũng
là địa bàn nhà họ, đến lúc mọi chuyện vỡ lở ra, sẽ không tốt cho hai huynh
muội nàng, cho Triệu Tín Lương, còn có nguồn tiêu thụ sau này của hương
liệu trong nhà nữa, đều là bất lợi.
Triệu Hoằng Lâm đương nhiên hiểu mức độ lợi và hại trong chuyện này,
vì vậy chỉ trừng mắt nhìn Bùi Tử Quân, sau đó nắm tay tiểu muội rời đi.
Nhưng Bùi Tử Quân chạy đến ngay lại, kéo tay áo Triệu Hoằng Lâm
hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì a, nói rõ ràng lại đi , vạn nhất có hiểu lầm chúng
ta ở đây giải quyết hiểu lầm không tốt sao?”
Triệu Hoằng Lâm chán nản, xoay người đẩy Bùi Tử Quân ra, Bùi Tử
Quân lúc này ngã lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống, Mạc Nhã Như
thấy thế sợ đến thất kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, vội đỡ Bùi Tử
Quân, xác định Bùi Tử Quân không có việc gì, mới thờ phào nhẹ nhõm, sau
đó tức giận nhìn Triệu Hoằng Lâm: “Ngươi sao có thể tùy tiện đánh người
hả.” Cuối cùng, còn xoay người sang chỗ kah1c nhỏ giọng nói:
“Ta biết mà, dân quê làm gì có giáo dục chứ, nhìn qua thì có vẻ ưu nhã,
kỳ thực đều là giả bộ thôi.” Giọng nói chứa đựng sự khinh miệt không nhỏ.
Không khéo chính là, lời này lại bị Triệu Tương Nghi vốn bất thiên bất
ỷ [công minh] nghe xong, lập tức đáp trả lại: “Ngươi mới là người gỉa bộ
đấy, từ đầu đến cuối đêu là giả bộ.”
Mạc Nhã Như không ngờ Triệu Tương Nghi có lá gan lớn dám mắng
mình như vậy, còn mắng đến nỗi hùng hùng khí thế, sau cũng không có sợ,
chỉ là chán nản không biết làm sao, liền bày ra cái bộ dạng ủy khuất nhìn
Bùi Tử Quân và Mạc Thiểu Kỳ, ý bảo bọn họ giúp mình.
Nhưng hai người bọn họ một đang chìm trong lời nói mới một nửa của
Triệu Hoằng Lâm , không thể lý giải được chân tướng để hóa giải hiểu lầm,
một chính buồn bực nhìn nhóm người này, còn tùy tiện nói một câu, rốt
cuộc có chơi ném tuyết nữa không?