hoa lan mới, hay là chúng ta đi qua đó xem, thuận tiện tìm trà lầu để uống
trà cũng tốt.” Cuối cùng cũng nói thêm, ” Dù sao tiểu tử Thiểu Kỳ kia cũng
muốn đi đến khu chợ đông để dạo chơi rồi, chúng ta cũng thỏa mãn ý
nguyện của nó đi, miễn cho nó lại oán giận lầm bầm , ta cũng không chịu
được nổi.”
“Đúng, dù gì cũng là nam tử, nhìn bề ngoài th2i khôi ngô tuấn tú, nhưng
lúc tức giận lại giống như một tiểu nương tử vậy.” Triệu Tương Nghi cũng
hùa theo Bùi Tử Quân trêu chọc.
Triệu Hoằng Lâm bị chọc cười, sau đó hỏi Triệu Tương Nghi: “Tiểu
muội có muốn đi xem hoa lan không?”
“Có, chúng ta cùng đi dạo phố đi, ở đây người lớn qua lại, nói chuyện
với nhau , hài tử như chúng ta nên tìm chỗ khác để chơi. Hơn nữa muội
cũng không muốn một hồi nữa thấy người nào đó oán giận đâu à.” Triệu
Tương Nghi nói xong, mọi người liền cười.
Ra khỏi Thiên Hi Lâu, Mạc Thiểu Kỳ lập tức lấy lại bộ dạng vui vẻ hoạt
bát , mọi người thấy thế cũng vui vẻ theo.
Còn Mạc Nhã Như, bởi vì ở nhà được dạy bảo nghiêm khắc, nên đi bộ
đều là bước ngắn bước nhỏ, cũng không đuổi kịp mọi người, lại hay ngập
ngừng nói hai tiếng phàn nàn, cũng làm cho những người khác không thoải
mái lắm, chỉ đành hạ chậm cước bộ chờ nàng ta cùng đi.
Triệu Tương Nghi vốn là hài tử nông thôn, cũng không phải tiểu thư
khuê các gì, lúc ở trong thôn thường xuyên chạy đi chơi nên càng chạy càng
nhanh, sức lực cũng rất lớn
Không nghĩ đến, Mạc Nhã Như này không chịu suy nghĩ rằng chính
mình ảnh hưởng đến mọi người, phá hủy tâm tình đi dạo phố, ngược lại còn
oán giận bọn họ đi quá nhanh, đồng thời không nhanh không chậm nói:
“Con gái nhà người ta, có gia giáo đều phải đi chậm, đâu có giống như một
số người, sải một bước chân lớn, bộ dáng khiếm nhã không có học như
vậy.”