giá cả lại phải chăng, chất lượng cũng đảm bảo, nên rất được hoan nghênh,
mười bàn lớn đã trật kín chỗ ngồi, Tô Diệp đứng sau lưng Trần Thần, nghe
bên tai ầm ĩ tiếng gọi tiếng la thất thanh, thoáng nhíu mày.
Nơi này, thật sự là không có chút lãng mạn nào.
Chờ một lát mới có chỗ, hai người ngồi đối mặt nhau, Trần Thần
thuận miệng gọi vài món, lại hỏi Tô Diệp muốn ăn cái gì, có kiêng ăn gì
không, Tô Diệp lắc đầu, chỉ nói tùy ý, Trần Thần liền quay đầu phân phó
nhân viên phục vụ nói: "Cứ như vậy đi, làm nhanh một chút."
Nhân viên phục vụ lại lặp lại một lần tên đồ ăn, xác nhận không sai,
sau đó quay người rời đi.
Tô Diệp ở nhà nấu mì tôm quá mặn, lúc đi ra lại chưa kịp uống nước,
lúc này lại cảm thấy khát nước, không ngừng liên tục rót trà, trà vừa mới
ngâm vào nước, có chút nóng, cô liền uống từng ngụm nhỏ.
"Tô Diệp, có chuyện anh cần phải nói với em."
Trần Thần khép mi, cúi đầu, Tô Diệp không nhìn thấy nét mặt của
hắn, vừa nghe được trong lời nói hắn có một chút không yên, trong lòng bất
giác khẩn trương, có loại dự cảm xấu.
"Anh đã nộp đơn xin vào trường Đại học công nghệ bên Mỹ, ngôi
trường anh rất muốn vào trước khi học tiến sĩ."
Không phải là hắn không thích cô! Tô Diệp nhẹ nhàng thở ra, thuận
miệng nói tiếp: "Ừ, như vậy thật tốt!"
Trần Thần ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn cô, trước mắt nghi hoặc.
Tô Diệp bị hắn nhìn có chút sợ hãi, yên lặng nghĩ lại những gì hắn vừa
nói, hô hấp cứng lại, mở to hai mắt nhìn chằm chằm hắn.