"Ngồi xuống đi!" Tuần Đông Dương đi rót cho cô ly nước, trở lại vẫn
thấy Tô Diệp đang bối rối đứng ở nơi đó, liền cười mời cô ngồi.
Hắn vẻ mặt ôn hoà, lại rất nhiệt tình, Tô Diệp có chút áy náy, cảm thấy
hôm qua mình không nên dùng ngôn ngữ kịch liệt như vậy, có lẽ hắn muốn
đưa ra một vài ý kiến, cũng không phải có ác ý gì.
"Uống trà đi!" Tuần Đông Dương đẩy chén trà trên bàn đến trước mặt
cô, còn mình thì ngồi xuống phía đối diện.
"Tiểu Dương, chuyện ngày hôm qua ngại quá, tính tôi dễ xúc động,
không kiềm chế được nóng nảy, cậu chớ để ý." Tô Diệp thành khẩn xin lỗi
hắn.
Tuần Đông Dương mỉm cười, "Không sao, tôi cũng có lỗi. Bây giờ tôi
sẽ ký tên cho cô trước, buổi chiều tôi phải đi rồi, một lát nữa sẽ đi nhờ xe
đến bến tàu."
Tô Diệp giật mình, "Nhanh như vậy? Anh không đi cùng chúng tôi
sao?"
"Tôi còn công việc nên về trước, không thể đi cùng hai người rồi."
Tuần Đông Dương cúi đầu ký tên, "Hai người tính chừng nào đi? Có cần
tôi đặt vé giúp không?"
"Trễ nhất là ngày mai đi! Cảm ơn thành ý của anh nhưng không cần
đâu, mấy sư đê ở Bắc Kinh sẽ giúp bọn tôi đặt!"
"Đừng khách sáo, đợi tí nữa tôi đi tìm doanh trưởng Dương và chính
trị viên Lý để chào tạm biệt, nhân tiện nhờ cậu ta nhày mai cho người đưa
bọn cô đi."
Mặc dù chỉ là một câu nói xã giao đơn thuần, nhưng Tô Diệp lại thấy
được thành ý của hắn, dù sao cãi nhau một trận, hắn còn nguyện ý vì bọn