"Dương Nghị, tôi không bài trừ việc cùng anh hẹn hò, bởi vì dù cho
không phải là anh, thì sau này tôi vẫn sẽ tiếp tục đi xem mắt, dù sao cũng
phải hẹn hò. Chỉ là, anh đã thẳng thắn đối đãi tôi, tôi không thể lừa gạt anh,
chuyện sau này thế nào tôi không thể biết được, nhưng trước mắt, tôi đối
với anh không có quá nhiều cảm giác, tối hôm nay sở dĩ muốn nói với anh
mấy điều này, là bởi vì tôi không muốn từ bỏ bất cứ một cơ hội nào, nếu
anh cảm thấy bất công, cũng không cần quá miễn cưỡng."
Dương Nghị cảm thấy tim mình đập thình thịch không ngừng, cả
người như đang ở bên ngoài vũ trụ bao la, lâng lâng khó tả.
Tô Diệp phát hiện sắc mặt Dương Nghị không được tốt, cúi đầu xuống
không dám nói nữa, thời gian từng phút từng giây trôi qua, Tô Diệp trong
lòng có chút hi vọng, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của anh. Vậy mà chờ một
lúc vẫn không thấy anh nói chuyện, Tô Diệp cảm thấy nản lòng, nam nhân
miệng lúc nào cũng nói yêu say đắm, thì ra toàn là nguỵ biện.
"Tôi phải về phòng thu dọn đồ đạc, anh làm việc đi!" Tô Diệp đứng
dậy, thản nhiên nói.
Dương Nghị không nhúc nhích, Tô Diệp liếc anh một cái, xoay người
hướng cửa đi đến, khó khăn lắm mới đi được hai bước, cánh tay đột nhiên
bị anh kéo lại, Tô Diệp nghe được anh hỏi: "Nếu anh nói, anh thật lòng có ý
với em, vậy em có đồng ý qua lại với anh không?"
Giọng anh có chút nghiêm khắc, Tô Diệp nghe vào trong tai, cảm thấy
anh là đang nghi ngờ lời mình nói, không khỏi có chút tức giận, chậm rãi
xoay người đứng đối diện anh, đón ánh mắt của anh, đem từng câu từng
chữ nói rõ ràng.
"Lời đã nói ra, tôi nhất định làm được!"
Cánh tay bị anh nắm lấy có chút đau, Tô Diệp khẽ nhíu mày, bất mãn
nhìn anh.