cách quý phái. Nhưng cô suy nghĩ đơn thuần, dễ tha thứ, biết cách thỏa
hiệp, biết cách nhượng bộ, biết suy nghĩ cho người khác, biết người biết ta,
mặc dù khuyết điểm nhiều hơn, nhưng cũng có nhiều mặt tốt, cũng được
coi là đáng yêu.
Tôi đối với Tô Diệp không thể nghi ngờ là có chút ưu ái, vì cô sau bao
nhiều khó khăn vấp ngã mà tìm được một người đàn ông ưu tú, có một tình
yêu viên mãn, cũng coi như một tay góp sức, ngửa mặt lên trời cười to ( ha
ha).
Đối với tình yêu, hoàn cảnh xuất thân, tính cách và lối sống khác nhau
sẽ gây cản trở. Vì thế không nên ép buộc, tốt nhất là tự bản thân thấy phù
hợp.
Lúc này, tôi nghĩ đến Tô Diệp và Trần Thần, đều nói thiếu nữ hoài
xuân, đối với mối tình đầu ngây thơ thì mọi cô gái đều có khát vọng, dựa
trên ý nguyện của mình, phác hoạ một bức chân dung, gắn cho hắn tính tình
phẩm chất mà bản thân yêu nhất, hồn nhiên yêu say đắm, ngày nhớ đêm
mong, có khi chỉ là một cái liếc nhìn hay vài hành động nhỏ đều có thể
miêu tả tinh tế. Nhưng mà, người này cuối cùng chỉ là hình ảnh, chỉ là một
loại cảm giác, chỉ tồn tại ở trong ảo tưởng, còn trong cuộc sống, chúng ta
vĩnh viễn sẽ không tìm được một người như vậy, cũng chính vì thế mới
càng ôm hy vọng.
Nếu như có đủ may mắn, có lẽ sẽ gặp được một người như vậy, mới
liếc nhìn, liền giống tới bảy tám phần chúng ta tưởng tượng, cái gọi là vừa
thấy đã yêu, tôi nghĩ đại khái là như thế.
Tô Diệp là may mắn, bởi vì cô gặp Trần Thần, miễn cưỡng được coi là
vừa thấy đã yêu, nhưng mà, cô còn rất ngây thơ, giống như một tờ giấy
trắng, tùy ý vẽ loạn, mà hắn đã trải qua thăng trầm, lại càng không thích cô,
kết quả là không thể đến với nhau. Nhưng dù có ra sao nó cũng là một kỷ
niệm, đúng như những gì Tô Diệp nói với Chu Hiểu Tô "Chị tuy không thể