Thật là có ư…
“Các ngươi cũng thật chuyên nghiệp!”
Ta xấu hổ tiếp nhận bao tải nhỏ, lại nhảy xuống đất, từ từ hướng đến chỗ
Cẩu nhi ca len lén đi tới. Đợi lúc đến rất gần rồi, ta mãnh liệt nhảy tới chụp
bao tải lên đầu Cẩu nhi ca! Cũng không đợi Cẩu nhi ca kêu lên sợ hãi, ta
chuyển chân một cái ngáng hắn té lăn ra đất. Sau đó nắm lấy người hắn
mãnh liệt lật mình sấp xuống, tiếp theo từ bên trái vật sang bên phải, lại từ
bên phải vật sang trái, qua lại mấy lần. Vật ném đã đời, ta lại quay qua Cẩu
nhi ca đang quỳ rạp trên mặt đất hấp hối mà mãnh liệt đạp thêm một hồi
nữa.
Ôi…Ta thở dốc…thật thoải mái…
Ta phủi phủi tay, đang chuẩn bị đem Cẩu nhi ca trói lại rồi vứt bỏ, nghĩ
lại, lại lần nữa phi thân lên nóc nhà.
“Các ngươi…đều nhìn thấy hết rồi?” Ta cười âm hiểm, bước tới gần hai
người kia đang trợn mắt há mồm.
Dại ra – nhìn ta lắc đầu.
“Các ngươi sẽ đi nói lại với thái hậu ư ~?” Ta tiếp tục cười âm hiểm.
Mãnh liệt lắc đầu.
“Rất tốt!” Ta ném dây thừng về phía hai người kia. “Đi, đem trói hắn lại,
tùy tiện tìm một chỗ đem vứt đi!” Ta ra lệnh. “Bằng không thì…Giết hắc
hắc hắc ~”
Mãnh liệt – gật đầu.
Ta vui vẻ nhìn hai người kia vội vàng phi thân đi làm. Nhìn bọn họ trói
Cẩu nhi lại đàng hoàng, ta hài lòng gật đầu. Nhảy xuống mặt đất. Xoay