Thật muốn nghiên cứu kỹ càng, cũng không coi là tình thương thấp.
Thẩm Tự Chước vẫn là người hết sức nhìn mặt lựa lời, chẳng qua là vừa
vặn thiếu hụt năng lực tỏ ý khen ngợi và biểu đạt mà thôi.
Thẩm Tự Chước do dự một chút, "Có lẽ vậy."
Đàm Như Ý vui mừng, lại cảm thấy có vẻ như không ổn, lập tức thu
nụ cười lại. Thẩm Tự Chước dừng ánh mắt lại trên mặt cô, nhẹ nói: "Cười
một tiếng nữa xem."
". . . . . . Hả?"
"Em cười lên nhìn rất đẹp."
Lỗ tai Đàm Như Ý lập tức nóng như lửa đốt, đâu nào còn cười được
—— có phải bạn gái trước của Thẩm Tự Chước đã quá soi mói hay không,
điều này cũng có thể gọi "Sẽ không lời ngon tiếng ngọt"?
Yên lặng một lát, Thẩm Tự Chước hỏi cô: "Em thì sao?"
"Hả? A. . . . . . Tôi… Tôi chưa từng yêu đương." Cô cười cười, "Lúc
đi học bận rộn đi làm thêm, tốt nghiệp xong lại đi dạy, không có thời gian
cũng không có cơ hội."
Thẩm Tự Chước yên lặng mấy giây, nghĩ đến câu nói bị cô nuốt trở lại
ở trong xe ngày hôm qua, ánh mắt của ánh chuyển qua gương mặt thuần
khiết dưới ánh nắng của cô, trong lòng chợt xuất hiện cảm xúc phức tạp,
"Cho nên, ngày hôm qua là lần đầu tiên. . . . . ."
"Không phải vậy!" Đàm Như Ý vội vàng nói, cúi thấp đầu, giọng nói
cũng hạ thấp xuống theo, ". . . . . . Trong hôn lễ mới đúng."
Ngón tay Thẩm Tự Chước căng thẳng, càng thêm dùng sức nắm chặt
tay cô trong giây lát nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."