trống không, cô phiền táng một cái, đặt cái ly qua một bên.
Đàm Như Ý vốn định đưa đến rồi đi liền, thấy thấy bộ dạng cô như
vậy, thật sự không yên lòng, "Cái đó, cô Hạ. . . . ."
Hạ Lam liếc cô một cái, "Vào đi, không cần thay đổi giày. Giúp việc
vừa mới nghỉ, phòng ốc không ai thu dọn."
Đàm Như Ý đi vào, cẩn thận tránh đồ vật trên mặt đất ra, "Cô ngồi
một lát đi, tôi giúp cô nấu chút nước nóng."
Cũng may phòng bếp thoát nạn, Đàm Như Ý thuận lợi tìm ra bình nấu
nước sôi, lại hỏi Hạ Lam ăn cơm tối chưa. Hạ Lam nằm trên giường cả
ngày, nếu không phải vừa đói lả vừa nóng sốt đến khó chịu, vốn dĩ cũng
không có ý định ra khỏi cửa. Đàm Như Ý lại giúp cô nấu bát mì, trên bếp
hầm một nồi cháo.
Sau khi Hạ Lam ăn xong, đang nằm ở trên ghế sa – lon nghỉ ngơi.
Đàm Như Ý vắt một chiếc khăn lông lạnh, đắp lên trên trán cho cô. Hạ
Lam nhắm mắt đè khăn lông, nói tiếng cám ơn, lại hỏi cô: "Cô là giúp việc
của nhà nào, không làm trễ nãi công việc của cô chứ?"
"Không, không phải, " Đàm Như Ý co quắp giải thích, "Tôi chỉ ở đây.
. . . . . Tạm thời ở đây."
Hạ Lam "À" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Đàm Như Ý liếc nhìn quanh bốn phía một vòng, đang đến gần phòng
ngủ, phát hiện trên sàn nhà có một khung hình thuỷ tinh vỡ tan, bên trong
tấm hình lớn bị xé thành hai nửa, liếc mắt nhìn qua, d.đ/l;q'd hình như là
một bức ảnh cưới. Đàm Như Ý lập tức hiểu được, liếc Hạ Lam một cái,
trong lòng sinh ra mấy phần đồng tình —— cô ấy và ông xã cãi nhau, ngã
bệnh cũng không có ai ở bên cạnh chăm sóc.