“Tùy ý là được rồi.”
Cúp điện thoại, chợt thấy Hạ Lam dạt dào hứng thú nhìn cô, Đàm Như
Ý vội hỏi: “Thế nào?”
Hạ Lam trêu chọc, “Cô nói chuyện với Thẩm Tự Chước, hoàn toàn là
dáng vẻ của cô dâu nhỏ. Tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy cô nên nghĩ cách
để cho anh ấy thích cô, như vậy tất cả đều được giải quyết dễ dàng. Theo
lời cô nói, Thẩm Tự Chước có gia thế và công việc tốt, bản thân anh ấy lại
đẹp trai, thấy thế nào cũng coi như là hai người xứng đôi......”
“Cô đừng nói lung tung, “ Đàm Như Ý lên tiếng cắt đứt cô, “Thật ra
thì......” Cô do dự một lát, “Tôi cảm thấy anh ấy có bạn gái.” Dứt lời, kể lại
cô tóc ngắn hôm đó đã tới lấy đồ giúp Thẩm Tự Chước.
Hạ Lam trầm ngâm, “Ta cảm thấy rất không có khả năng, nếu như
thực có bạn gái, có thể cho phép người đàn ông của mình cùng người phụ
nữ khác đãi tiệc cưới sao, còn ở chung dưới một mái nhà? Cái này cần bao
nhiêu trái tim mới làm được?”
Đàm Như Ý suy nghĩ một chút, cảm thấy có lý, lại buồn bực đạo lý
đơn giản như vậy sao cô lại không nghĩ ra.
Vừa rảnh rỗi hàn huyên một lát, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy ánh mặt trời
đã lặn xuống, sắp đến giờ cơm tối, Đàm Như Ý tạm biệt Hạ Lam, đi xuống
lầu mua thức ăn nấu cơm.