CƯỠI RỒNG - Trang 374

Mắt thấy đã nhìn thấy doanh địa phía trước, Nghiêm Di bỗng nhiên ý bảo

Trú Vân Phi đi nhanh sang bên trái, dừng trước một gò đất nhỏ.

"Làm sao vậy?" Tần Du Du kỳ quái nói. Nơi này cũng có tuyết lang sao?

Không phải nói săn hai con là đủ rồi sao?

Nghiêm Di điểm điểm môi nàng ý bảo nàng chớ có lên tiếng.

Sau một lúc lâu hắn đột nhiên nâng tay một trảo, một bóng trăng từ trong lổ

nhỏ trên gò đất bay vào tay hắn.

Nghiêm Di nhét vật đó vào trong lòng Tần Du Du, nói: "Mang về."

Tần Du Du ôm lấy viên tròn màu trăng đó, chăm chú nhìn vào, là một con

thỏ trắng trắng mập mạp!

Lông tơ xõa tung mềm mại, thân mình ấm áp, một đôi mắt mở to nổi giận,

tràn đầy kinh hoàng nhìn Tần Du Du, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.

Tần Du Du có chút đau lòng vuốt vuốt nó, ý của Nghiêm Di nàng hiểu được,

mấy ngày nay không có Tiểu Khôi bên cạnh, nàng rất là không quen, có khi vẽ
bản vẽ cơ quan mệt mỏi, có thói quen đưa tay sờ nhưng lại sờ vào khoảng không,
nhớ đến Tiểu Khôi còn ngủ say không thể ở cạnh nàng cứ thấy trống vắng.

Yêu quái ân công rất quan tâm nàng! Tần Du Du trong lòng cảm động,

nhưng mà...

"Vẫn là thả nó về đi, Tiểu Khôi tỉnh lại nhìn thấy nó, sẽ tức giận."

Chương 85: Điệu hổ ly sơn

"Đến lúc đó lại thả nó đi là được." Nghiêm Di có chút không cho là đúng.

Con thỏ con này ngoại trừ không nói, không có tính người ra, các mặt khác đều
tốt hơn Tiểu Khôi nhiều lắm. Bộ dạng tuyết trắng đáng yêu không nói, ăn uống
cũng bình thường, hơn nữa số lượng cũng ít, mà quan trọng nhất là sẽ không gây
sự, xung đột với hắn.

"Nó có cha có mẹ, chúng nó phải cách xa nhau sẽ rất khổ sở, ta có Tiểu

Khôi, không thể yêu quý, chăm sóc nó cả đời, cần gì mang nó theo chứ?" Tần Du

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.