CƯỠI RỒNG - Trang 449

Nghiêm Di không nói, cũng may sư phụ của tiểu nha đầu này đã mất tích

rồi, tốt nhất vĩnh viễn mất tích luôn đi.

Tần Du Du nhìn thấy mặt lạnh như băng của hắn chẳng những không sợ,

ngược lại cảm thấy thân thiết hơn, hì hì cười, đưa tay chọc chọc da mặt căng
cứng nói: "Ta lúc trước nghe đại thẩm trong thôn nói, có vài người đặt tên tự là
thiếu gì thì gọi đó. Chàng không phải vì mặt luôn căng cứng, nghiêm túc làm mất
vui nên mới gọi là "Vĩnh Lạc"** đó chứ?"

(**) Vĩnh: mãi mãi, vĩnh viễn - Lạc: vui mừng, vui cười.

Nàng phát hiện Nghiêm Di ở trước mặt nàng thật ra là một con hổ giấy,

không vui cũng cùng lắm ôm nàng, bắt nạt một chút thôi, cũng không thật sự làm
tổn thương nàng, cho nên đối với khuôn mặt núi băng, nghiêm túc đó cũng không
nổi lên chút ý nghĩ e ngại nào trong đầu cả.

Nghiêm Di vuốt tóc nàng nói: "Có lẽ. Nàng gọi là Du Du là vì sao?"

Có lẽ mẫu thân lúc trước đặt tên tự này cho hắn, quả thật là hy vọng hắn có

thể hoàn toàn giải quyết di chứng luyện công mang lại, có thể sống vui vẻ, hạnh
phúc.

"Bởi vì sư phụ thích một bài thơ. Đắc tức cao ca thất tức hưu, đa sầu đa hận

diệc du du. Kim triêu hữu tửu kim triêu tuý, minh nhật sầu lai minh nhật sầu.***"

(***) Bài thơ Giải sầu - Tác giả: không rõ

Tạm dịch:

Mất thời buồn bã, được thời vui,
Đa cảm đa sầu vẫn ung dung.
Sáng nay có rượu sáng nay say,
Ngày mai sầu đến ngày mai sầu.

(Du Du -

悠悠 là ung dung đó)

Lại là sư phụ nàng! Nghiêm Di không muốn lại nghe từ miệng nàng nhắc tới

nam nhân mà trong cảm nhận của nàng rõ ràng địa vị còn cao hơn cả hắn, nâng
khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, dùng sức hôn xuống.

Tần Du Du bị hắn hôn môi liên tục nồng nhiệt, thở hồng hộc, nghe hắn nói

nhỏ bên tai: "Ta chỉ nghĩ đến một câu thơ... Du du ngã tâm."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.