CƯỠI RỒNG - Trang 768

Tần Du Du ôm Tiểu Khôi đứng lên nói: "Ta nghĩ đến một cơ quan mới, các

người cứ tiếp tục nói chuyện đi. Ta về trước."

Nàng muốn một mình suy nghĩ một chút.

Nghiêm Di mãi đến khi nàng đi ngủ vẫn chưa về, Tần Du Du ôm Tiểu Khôi

đang ngủ say sưa nằm trên giường lăn qua lăn lại, ngủ không yên.

Nàng không muốn thừa nhận nàng đang lo lắng cho Nghiêm Di, vừa sợ hắn

đè nén không được chân khí trong cơ thể, gặp chuyện không may, vừa sợ tất cả
lại là âm mưu 'khổ nhục kế' tỉ mỉ sắp đặt.

"Tiểu Khôi, ta nên làm gì bây giờ?" Tần Du Du thả Tiểu Khôi xuống bên

gối, nhẹ nhàng khều khều lổ tai dài của nó, thở dài nói.

Tiểu Khôi nếu tỉnh lại, nhất định sẽ nói nàng mau mau chạy trốn. Cách

Nghiêm Di khốn kiếp thật xa, sau đó cùng hắn không còn quan hệ gì nữa, không
bao giờ buồn phiền vì hắn nữa.

Nếu thật sự đơn giản như vậy thì tốt biết bao...

"Đã trễ thế này sao còn chưa ngủ?" Có phải đang đợi ta hay không? Câu sau

Nghiêm Di nhịn xuống, không hỏi ra lời.

Hắn đột nhiên nói chuyện, Tần Du Du đang nằm trên giường bị dọa giật

bắn. Xoay người ngồi dậy mới phát hiện Nghiêm Di không biết từ khi nào đã trờ
về, đang đứng bên giường cúi đầu nhìn nàng.

Đôi mắt hắn trong bóng đêm sáng rực khác thường, giống như có thể thiêu

đốt, dịu dàng hòa tan nàng.

"Ngươi dọa người, hù chết người rồi!" Tần Du Du nói quá chỉ trích. Vừa

quay mặt đi không dám đối diện ánh mắt của hắn.

Trên người Nghiêm Di mang mùi sương đêm với mùi đất, chắc là vừa mới

từ nơi đất hoang nào đó gấp gáp trở về. Hình như còn có mùi hương không biết là
gì nữa.

"Trên người ngươi có cái gì thế? Đây là mùi gì?" Tần Du Du cảm thấy trong

lều trại rất im lặng, khiến nàng khó chịu cả người, cho nên cố gắng tìm đề tài, phá
vỡ sự im lặng khiến nàng không được tự nhiên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.