Trưởng lão lúc nãy nhất thời vui mừng quá biết mình lỡ lời, ngượng ngùng
không nói nữa.
Chúng ta sau này không có việc gì thì không cần thường xuyên đến đây,
tránh cho Giang Như Luyện đó bất ngờ tới đây, đã tới lúc này rồi, nếu cổ trùng
thần không thể thuận lợi thăng cấp, Phụng Thần giáo chúng ta thật sự xong đời!"
Hai người còn lại gật gật đầu, không cần nhiều lời nữa, theo đường đi trở lại
chỗ của mình.
Bên đó, Giang Như Luyện cùng Tần Du Du trở lại cung điện trên đỉnh núi
của ông ta, Tần Du Du nhìn thấy bóng dáng ông ta gầy yếu, cô đơn, nhịn không
được thốt ra nói: "Có phải bọn họ muốn hại ông không?"
Lúc trước nàng có nghe thị nữ là thuộc hạ của Húc quang Thánh tử nhắc tới
chuyện có trưởng lão muốn đối phó thầy trò bọn họ, nhìn thấy "đức hạnh" của ba
tên lén lút vừa rồi, lập tức liền nhận ra ngay.
Nhưng nói ra nàng lại hối hận, Húc quang Thánh tử cũng biết nói mà, không
thể không nói cho sư phụ của mình, nàng nhiều chuyện làm gì chứ?
Bước chân Giang Như Luyện dừng một chút, quay đầu lại nhìn nàng than
nhẹ một tiếng nói: "Ngươi với nàng đều mềm lòng giống nhau."
"Ta không ngờ đứa trẻ Hi Triều này thật sự đưa ngươi về đây, cũng được,
mấy ngày này ngươi cứ ở lại chỗ này đi." Giang Như Luyện nói những lời này,
xoay người rời đi.
Tần Du Du cười khổ một tiếng, trước mắt như vậy, xem như tình huống tốt
nhất, nàng cũng không trông cậy vào Giang Như Luyện sẽ thả nàng đi, trên thực
tế trừ khi Giang Như Luyện tự mình đuổi nàng về tay Nghiêm Di, nếu không ông
ta hiện tại thả nàng đi, chính là muốn đưa nàng đến cho những người Li quốc,
Phụng Thần giáo khác.
Vì thế nàng liền thành thành thật thật ở lại chỗ ở cao cấp trên đỉnh núi này
vậy.
Đại điện này không thể không có những người khác, chẳng qua những người
khác không nhiều đều là những con rối, một mệnh lệnh một động tác, ngoại trừ
hít thở, nói chuyện, không khác xác chết là bao.