CƯỠI RỒNG - Trang 962

Không biết qua bao lâu, hai bóng dáng dây dưa cùng một chỗ mới thoáng

tách ra, Tần Du Du nhìn thấy đôi môi trên mặt Nghiêm Di lây dính son phấn còn
sót lại, ý xấu cười khanh khách.

Nghiêm Di kéo nàng tới bên giếng nước trong viện, lấy khăn tay lau sạch

mớ lộn xộn trên mặt hai người, sau đó nhéo chóp mũi Tần Du Du nói: "Giờ
chúng ta nên tính nợ nần đi nhỉ."

"Nợ nần gì chứ?" Tần Du Du cố gắng tránh thoát bàn tay hắn, cố ý giả ngu.

"Nàng không nói tiếng nào đã theo người chạy mất." Nghiêm Di ôm lấy

nàng, xách trở về phòng chuẩn bị cho tiểu yêu nữ dám chối không nhận tội này,
đại hình phạt hầu hạ.

"Ta viết thư cho chàng rồi mà! Cha của Tiểu Khôi ngay bên ngoài chờ ta,

chàng đừng làm bậy..." Tần Du Du giải thích nói.

"Nàng đêm nay còn muốn đi?" Trong phòng không đốt đèn, ánh trăng mông

lung làm hình dáng khuôn mặt Nghiêm Di sâu xa, càng thêm mấy phần yêu mị,
mê người, trong đôi mắt đen nhánh có ngọn lửa mãnh liệt thiêu đốt.

Tần Du Du bỗng nhớ tới lời Yểm Huyền trước khi đi đã nói, hắn ta rõ ràng

biết Nghiêm Di đến đây.

"Ta, ta sáng mai lại đi." Khuôn mặt Tần Du Du đỏ bừng nói.

Đêm nay trăng rất sáng, lung linh khiến trong lòng nàng như nhũn ra, chống

cự không được Nghiêm Di hấp dẫn bại hoại.

Chương 214: Phu quân chính là dùng để sai bảo

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu sáng đến trước giường, gió thu hơi lạnh khiến

mùi nhiệt tình trong phòng tan đi vài phần, tiếng thở trên giường cũng dần dần
bình ổn xuống.

Thể xác và tinh thần Nghiêm Di rất thoải mái, ôm tiểu thê tử bắt đầu hỏi

nàng chuyện xảy ra mấy ngày nay, đa số chuyện hắn đã nghe Trú Vân Phi kể lại,
nhưng hắn muốn nghe chính miệng Tần Du Du nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.