(*vô thanh vô tức: im lặng, không tiếng động)
Hai người chúng tôi bị lời cảnh cáo lạnh lùng này làm cho sợ hết hồn, Lý
tổng ngượng ngùng thu tay lại, bối rối nói: "Cũng không phải chỉ là vui đùa
một chút thôi à? Vì một con đàn bà, đáng giá lắm sao? !"
Ánh mắt Hàn Lỗi càng thêm lạnh như băng, lông mày tuấn tú nhăn lại,
khóe miệng cong lên: "Vấn đề ở chỗ, cô gái này là người phụ nữ của tôi!"
Lúc này, ngay cả kẻ ngu ngốc cũng nhìn ra được là Hàn Lỗi không nói đùa,
Lý tổng tất nhiên cũng có thể thấy rõ, cho nên lão rất chân chó hướng tôi
nói xin lỗi, còn tự phạt mình một chén rượu, sau đó tiếp tục cùng mấy cô
gái kia chơi mấy trò mang chút ít tư vị màu sắc.
Hàn Lỗi vô cùng tức giận, ngay cả chào hỏi cũng không thèm kéo tôi ra
khỏi phòng, một đường không nói câu nào đi tới đến tận lúc ngồi vào trong
đó.
"Thật xin lỗi." Hàn Lỗi đột nhiên hạ giọng nói với tôi. "Anh không biết là
chuyện sẽ thành như vậy, bởi vì đây là lần đầu tiên tham gia loại bữa tiệc
cần dẫn theo bạn gái như thế này, nếu như anh biết được hắn là kẻ sắc lang
như thế, anh chẳng những không dẫn em theo, còn không hợp tác cùng hắn
ta, khiến em bị lăng nhục như vậy, thật sự xin lỗi. "
Vẻ mặt Hàn Lỗi rất chân thành khiến cho tôi có chút không quen và kích
động nho nhỏ.
Tôi lôi kéo cánh tay anh, cọ đầu chà chà làm nũng, cười nói: "Chuyện vẫn
chưa đến mức quá là nghiêm trọng mà, hơn nữa trước đó anh cũng không
biết hắn là người như thế a! Vả lại, chúng mình là vợ chồng, có nạn cùng
chịu nha, may mà anh dẫn em theo, bằng không đám đàn bà trong kia chả
đem anh lột ra ăn sống nuốt tươi luôn ấy chứ."