Cả quá trình trò chuyện, Hàn Lỗi chỉ ở lúc ban đầu lễ phép hỏi han sức
khỏe mẹ tôi thôi, còn đ thì cứ im lặng nghe bên kia nói, thỉnh thoảng liếc
nhìn về phía tôi mấy lần, nụ cười trên mặt càng lúc càng mở rộng, cho đến
khi biến tướng thành kiểu cười híp lại không còn thấy mắt đâu.
Rất quỷ dị.
Nhìn thấy tình cảnh này, tôi đột nhiên không khỏi cảm thấy da lưng run lên
tê dại, hay là gió lạnh! Thế nên liền dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn Hàn Lỗi
đang hớn hở nói chuyện với mẹ qua điện thoại, trong lòng thầm nghĩ, hai
kẻ này sẽ không phải đang mưu đồ bí mật làm chuyện gì tổn hại tới tôi đi? !
Cuối cùng, đối mặt với mẹ tôi, Hàn Lỗi liền tiếp nhận "thánh chỉ" , con rể
biết điều hàng phục đưa ra một quyết định hết sức quyết đoán, đó chính là
quang minh chính đại đưa vợ đi trốn việc đến sân bay đón người.
Sân bay rộng lớn người đến người đi, mặc dù không đến nỗi quá mức chật
chội nhưng mà những người đến đón người thân tại đây cũng không ít, tôi
cùng Hàn Lỗi chính là hai trong số người đó.
Bên ngoài mặt trời đang lên cao, nhiệt độ cũng tăng dần, tôi cảm thấy hết
sức may mắn khi bên trong phòng chờ sân bay có máy điề hoàn, nếu không
có ném tôi xuống biển làm mồi cho cá tôi cũng bằng lòng.
Lúc này, trong tay tôi đang cầm cái bảng viết ba chữ to đùng "Âu Dương
Suất" - sản phẩm tối hôm qua Hàn Lỗi hứng trí bừng bừng đích thân chế
tạo, đứng ở ngoài rào chắn với Hàn Lỗi ngó mặt vào trong, đợi chờ người
đàn ông tên là Âu Dương Suất đi ra.
Máy bay hạ cánh, bên trong lục tục có người đi ra, tôi cố kiễng chân giơ
tấm bảng lên, hy vọng có thể hấp dẫn sự chú ý của Âu Dương Suất để anh
ta chủ động đi đến chỗ mình.