trong tưởng tượng. Vốn tưởng rằng nhóc con sẽ rất tức giận với hành động
của tôi, thậm chí sẽ nhảy dựng lên, bằng không ít nhất cũng sẽ ý kiến này
nọ, nhưng mà ngoài dự đoán, nó lại chẳng hề náo loạn chút nào, ngược lại
là cứ đỏ mặt nhìn chằm chằm…trước ngực của tôi.
Tôi theo tầm mắt của nó cũng cúi đầu nhìn về phía trước ngực của mình,
phát hiện thì ra là bởi vì cổ áo phông hơi rộng, lúc khom lưng không cẩn
thận mở ra một khe hở rất đáng yêu, vừa lúc không cẩn thận đúng tầm mắt
của nó, lộ ra một chút, thật, chẳng qua là lộ liễu một chút xíu mà thôi, tôi
thề, tôi không phải cố ý.
Mặt tôi không đổi sắc, thong dong trấn định kéo lại áo sơ mi, nhìn gương
mặt Âu Dương Suất vẫn đỏ ửng như cũ liền cong lên khóe miệng, đôi mắt
xoay chuyển, đáy lòng bởi vì nghĩ đến trò đùa dai sắp có mà cười thầm một
tiếng.
"Này! Chị nói em làm sao có thể cứ như vậy nhìn chằm chằm vào cái bên
trong của người ta chứ, bao nhiêu chỗ tốt không nhìn lại cứ thích nhìn vào
bên trong là sao? !" Tôi ra vẻ ngượng ngùng làm nũng nói.
"..."
Đối mặt với sự trêu chọc của tôi, tiểu tử đáp lại bằng cách đem đầu của
mình vùi vào trong chăn, chết sống không chịu lộ ra.
Ai, nó xác định mình là người đã từng sống ở xã hội nước Mỹ cởi mở hiện
đại sao? Ở nơi đó rất khó để duy trì được tư tưởng đơn thuần và dè dặt như
thế đó nha.
Sợ nó sẽ buồn chết cho nên tôi liền giúp nhóc con giữ lại một chiếc đèn ở
đầu giường sau đó đi ra khỏi gian phòng, đóng cánh cửa, cong lên một nét
cười nhàn nhạt rồi xoay người đi vào trong phòng của mình.