là buổi tối chủ nhật có thể về đến nhà, cho nên hai ngày này đành nhờ em
cùng tiểu tử kia giữ nhà rồi!"
Tôi vẫn nhắm mắt như cũ, dùng lỗ mũi hừ hừ nói: "Anh cố ý đúng không!"
Hàn Lỗi dùng thanh âm vô tội nói: "Ai da, cưng à, em đang nói gì đấy, sao
anh nghe không hiểu."
Chồng à, anh đang nói xạo cái gì a, rõ ràng biết thằng nhóc kia rất chán
ghét tôi mà vẫn muốn hai người cùng nhau ở chung, hay là anh đang suy
nghĩ muốn đem hai người chúng tôi thành đồ giải trí của mình vậy? !
Tôi cự tuyệt đáp lại anh, chỉ cảm thấy có hơi thở ấm áp phun ở bên tai trầm
thấp khàn khàn vang lên bên cạnh: "Cưng à, chúng ta yêu một lần nữa đi!"
Thân thể của tôi bởi vì hơi thở nóng rực kia mà nhẹ run lên một cái, nhưng
còn chưa chờ tôi cự tuyệt anh, thì chuông cửa đã đúng lúc vang lên.
Một giây sau, thân thể cao lớn nóng bỏng của người nào đó đang trèo lên
trên thân tôi lập tức cứng ngắc lại, phát ra tiếng rên rỉ thất bại, còn tôi thì
không chút nể tình cười ầm lên. Tiếng chuông ngoài cửa vẫn đều đều vang
lên như cũ.
Rạng sáng ngày hôm sau, Âu Dương Suất ngồi ở trước bàn ăn, mím môi
nhìn tờ giấy trong tay mà Hàn Lỗi đã để lại cho nó, tâm tình xuống cấp
trầm trọng.
Tôi đã cố ý làm cho anh một bữa ăn sáng thật ngon—chân giò hun khói
cùng với trứng ốp-la đưa tới trước mắt, ai ngờ tiểu tử này không thèm nể
tình, ngay cả liếc mắt nhìn một chút cũng khinh, mặc kệ mỹ vị trước mắt,
chỉ chăm chăm dùng ánh mắt vô cùng ai oán nhìn tôi mà thôi.
Haha, nhìn xem nhìn xem, đây chính là ánh mắt ai oán của một người vợ bị
chồng ruồng bỏ nha, tôi vô tội nhìn nó, cũng không phải là tôi làm Hàn Lỗi