Đúng lúc ấy, vào thời khắc mấy chốt này, điện thoại trong phòng khách
không hề báo trước đột ngột vang lên.
Tiếng điện thoại bén nhọn khiến cho thân thể cả hai người chúng tôi đều
cứng đờ, Hàn Lỗi lại dùng hai tay một lần nữa bao quanh người tôi, dúi đầu
vào hõm cổ cùng mái tóc
Chỉ nghe anh nguyền rủa gầm nhẹ một tiếng, cả người rời khỏi tôi, đi tới
gần bồn rửa cầm lấy mắt kính đeo lên, sau đó bước nhanh tới phòng khách
nghe điện thoại.
Tôi khẽ mở môi anh đào, vẻ mặt không dám tin cùng không cách nào tiếp
nhận biến cố trước mắt, tại sao lại có thể như vậy chứ, rõ ràng đã sắp thành
công rồi mà TT_TT.
Tôi vẫn duy trì bộ dạng y phục không chỉnh tề ngay ngắn đó cho đến khi
Hàn Lỗi một lần nữa trở lại trước mặt mình.
Đeo kính lên, anh đã hoàn toàn thay đổi, không còn nhiệt tình giống như
lúc trước, trong mắt cũng xuất hiện thần sắc thanh tỉnh, gương mặt tuấn tú
ửng đỏ giúp tôi đem áo lót cài lại, sửa sang lại y phục cho tốt rồi ôm tôi rời
khỏi bệ bếp.
Xem vẻ mặt tôi ngây ngốc đứng đó, anh ở đỉnh đầu tôi khẽ ho nhẹ một
tiếng, dùng thanh âm nhẹ nhàng khoan khoái nói: "A, cái kia, bạn của anh
đột nhiên hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, vậy em, ừm…ý của anh là anh không
ăn ở nhà, đi ra ngoài gặp bạn, cái đó, hm…em tự mình giải quyết bữa tối
được không? "
Tôi cúi đầu gật đầu, không có nhìn.
Thấy tôi gật đầu, Hàn Lỗi tựa hồ như phào nhẹ nhõm, sau đó bình tĩnh
xoay người rời đi.