Tại Địa Cầu thì Diệp Không là một cô nhi, từ nhỏ đã thiếu đi tình
thương của mẹ, nhìn thấy ánh mắt Trần Cửu mẫu nhìn mình âu yếm, hắn
cảm thấy ấm áp, vui mừng khôn xiết.
Diệp Không ra vẻ hậm hực nói:
- Đừng nhìn, đừng nhìn nữa, hài nhi có gì đáng nhìn đâu mà mẫu thân
nhìn cả buổi vậy?
- Mẫu thân không nhìn, mẫu thân không nhìn. Trần Cửu mẫu nói nhưng
ánh mắt vẫn không rời khỏi nhi tử của mình.
- Ta đi tiểu.
Diệp Không như muốn độn thổ xuống đất để tránh ánh mắt của mẫu
thân
Bản chất lưu manh của hắn quả thật khó thay đổi, Diệp Không nghênh
ngang đi tới, đong đưa tả hữu, tình cờ hắn gặp mấy nha đinh nữ tỳ tất cả
bọn họ đều trộm nhìn hắn với ánh mắt dò xét. Đột nhiên phía sau nhà một
nha đinh đứng đối diện với Diệp Không chỉ trỏ nói:
- Nhìn xem đây có phải là tên ngốc Diệp Không? Hắn là nhi tử của
tướng quân thế nhưng thân phận còn không bằng hạ nhân.
Một tên nha đinh có vẻ như mới vào Diệp phủ làm gia đinh thấp giọng
hỏi:
- Ta xem hắn không có vẻ gì giống một tên ngốc cả à.
- Sao lại không giống, hắn chính là một tên ngốc cả ngày nước mũi chảy
thò lò chỉ đứng nhìn người khác cười ngây ngô.
- A! Tên gia đinh mới la lên khi nhìn thấy bóng dáng Diệp Không.
Như còn sợ tên gia đinh mới không tin tên còn lại liền nói:
- Ngươi không tin sao? Lần trước còn có người ném đá vào đầu hắn, hắn
còn không biết tránh né, ngươi không tin ta làm thử cho ngươi xem!
Đối với những chuyện như thế này Diệp Không vốn không muốn nghe,
hắn nghe tai này liền cho ra tai kia, thế nhưng khi nghe tên gia đinh kia
muốn cầm gạch chọi vào đầu hắn thì hắn vô cùng tức giận thầm nghĩ.
- Xem bản lãnh của các ngươi thế nào mà dám chọc giận lão tử.
- Ai muốn đập ta? Diệp Không rời khỏi chậu hoa bên vệ đường đi ra.