- Mau xuất ra Tỳ Bà châu.
Hoàng Tuyền lão tổ vừa nghe thấy thanh âm của Tỳ Bà vang lên không
khỏi sốt ruột nói.
- Biết rõ.
Diệp Không vỗ túi trữ vật, một hạt châu tỏa ánh hào quang bảy màu tức
thì xuất hiện trong lòng bàn tay. Hắn dùng thân thể cùng bàn che lấp không
để cho cô nương Tiểu Oanh trông thấy.
Chẳng qua Tỳ Bà châu nghe xong âm thanh của đàn Tỳ Bà vẫn không
có chút biến hóa, vẫn như cũ không thay đổi.
- Bảo nàng đổi khúc khác.
Hoàng Tuyền lão tổ có chút không nhẫn nại được.
- Cô nương Tiểu Oanh, ca khúc này quá mức chậm, bản thiếu gia thích
những ca khúc kích động nhân tâm hơn.
Diệp Không nói xong, khúc đàn Tiểu Oanh gảy thay đổi, lập tức cao vút
và khẩn trương, âm vang bên tai không ngừng.
Âm nhạc như vậy khiến cho khí huyết trong người Diệp Không dâng
trào, thế nhưng hạt châu kia vẫn không chút động tĩnh gì.
- Cô nương Tiểu Oanh, cô có biết đàn cổ khúc hay không?
- Nô gia không biết gảy, chẳng qua Lục Hà tỷ tỷ là người đàn Tỳ Bà tốt
nhất tại Tàng Xuân Lâu chúng ta. Nếu thiếu gia muốn nghe cổ khúc thì có
lẽ tỷ ấy biết một chút.
- Tốt, gọi nàng tới đây.
Tiểu Oanh đi gọi Lục Hà, trong nội tâm tâm thần bất định, sợ Lục Hà
cướp đi thiếu gia, thế nhưng nữ tử phong trần nào có quyền lựa chọn. Còn
không phải khách nhân muốn gì thì phải chiều theo sao?
Lục Hà đến rất nhanh, đây cũng là một nữ tử tướng mạo không tệ, dáng
người thon dài, làn da trắng mịn nhưng Diệp Không không có tâm tư
thưởng thức, hắn trực tiếp bảo Lục Hà ngồi xuống gảy đàn.
Lục Hà cũng từng học qua một vài cổ khúc, dưới yêu cầu của Diệp
Không, một khúc nhạc chậm rãi vang lên.
Ngay từ khi bắt đầu, cô nương Tiểu Oanh còn lo lắng bị Lục Hà hoành
đao đoạt ái mất, thế nhưng căn bản không có chuyện như vậy, bề ngoài của